Chiến Thần Bất Bại

Chương 539

"Thiên Huệ, ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"

Trên đỉnh núi có hai người ngồi đối diện nhau, thằng bé lớn tiếng nói với tiểu cô nương, lời thề của hắn truyền rất xa, rất xa trong gió.

“Mẹ ơi, tiểu Thiên đã rất lợi hại rồi, người có thấy chăng?”

Dưới trời sao, thiếu niên giàn giụa nước mắt tự thì thào với chính mình.

“Quỷ Trảo tiền bối, nhất định ta sẽ phát dương quang đại truyền thừa của ngươi!”

Nhìn thân hình gầy còm nghiêm nghị với tấm lưng còng còng, vị thiếu niên nắm chặt tay.

Vô số hình ảnh hiện lên, vô số khuôn mặt xẹt qua, vô số lời hứa kích động trong lòng.

Tai của Đường Thiên ong ong chẳng nghe thấy điều gì, trước mắt hắn là một mảng trắng xóa chẳng thấy gì. Toàn thân hắn nóng lên, máu chảy như sôi trong huyết quản, toàn thân như đứng trong lửa đỏ, hắn chẳng cảm thấy điều gì, đến ngón tay cũng không động đậy nổi.

Thế là thua sao… Thế là chết sao… Chết ở đây sao?

Không được!

Ta không muốn chết ở đây!

Ta còn chưa gặp Thiên Huệ, ta còn chưa thực hiện được mộng ước, ta còn chưa làm tròn lời hứa, ta còn nhiều bí ẩn chưa tìm ra, trong lòng ta còn nhiều ngờ vực. Đối với thế giới này ta còn rất hiếu kỳ, còn nhiệt tâm vĩnh viễn chưa tắt… Ta không muốn chết ở đây…

Vất vả lắm mới tới được đây… Vất vả lắm!

Ta nhận nhiều đau khổ, ta chịu đủ mỉa mai, ta vuốt bao nhiêu mồ hôi, ta ám nhiều khói thuốc súng, ta đạp lên bao nhiêu là đất, mình ta đầy thương tích mới tới được đây!

Có người kiên định đến chết không sờn chờ ta, có bao nhiêu người bỏ qua sống chết kề vai chiến đấu với ta, có bao nhiêu người kính ngưỡng đưa mạng sống và thời gian giao cho ta, ánh mặt trời chưa bao giờ thôi chiếu ta, hi vọng chẳng bao giờ rời ta, bao điều tốt đẹp cùng ta tới đây!

Vất vả lắm mới tới đây, sao lại buông bỏ?

Sao có thể chết ở đây? Không thể!

Ngươi đã nói, ngươi phải tìm Thiên Huệ!

Ngươi từng nói, ngươi phải kề vai chiến đấu với bọn họ!

Ngươi từng nói, ngươi dẫn bọn họ đánh chiếm chòm sao thật lớn!

Ngươi từng nhận ngươi là thần thiếu niên mà!

Mỗi thớ thịt của Đường Thiên đều run lên, toàn thân nóng lên, máu huyết rần rật. Tất cả nổ vang trong tai, tất cả đều là những tiếng thét giận dữ điên cuồng từ trong tâm khảm!

Đường Thiên, ngươi từng nói!

Đều là những thứ ngươi từng nói!

Ngươi quên rồi hả? Lùi bước hả? Nhát rồi hả? Mất tinh thần rồi hả? Muốn đầu hàng ư?

Dòng máu rậm rịch trong huyết quản giống như dung nham trào trong ngọn núi lửa, chúng điên cuồng rót vào xương cốt hắn, vào thớ thịt thớ gân hắn. Lực lượng làm người ra run rẩy, kích thích từng đầu dây thần kinh, sâu thẳm trong thân hình kia run rẩy không cưỡng lại được.

Không, là rung động!

Như từ tận địa tâm chứa năng lượng đáng sợ...

Chiến đấu bên ngoài đang tới hồi gay go. Tô Dị hiện ra trước mặt Đường Thiên, một chưởng chém xuống! Bỗng một lưới ánh sáng như bàn cờ hiện ra trước Đường Thiên.

Dịch Kiếm!

Tô Dị tỏ ra xem thường, vừa rồi hắn đã biết uy lực của Dịch Kiếm, chỉ là giãy chết khi hấp hối, hồn trị chưa tới 100 điểm, thứ như vậy mà dám đưa ra ngăn cản công kích của ta sao?

Tô Dị không biến chiêu. Hắn chém, chém thật mạnh vào lưới ánh sáng. Tiểu Nhị kêu lên thảm thiết, nó bị đập mạnh, văng cả ra ngoài.

Như dự liệu của Tô Dị, lưới ánh sáng dạng bàn cờ tan vỡ. Nhưng hắn không thể ngờ vô số hỏa diễm nửa trong suốt trong lúc lưới ánh sáng tan vỡ bắn vào hắn. Quá bất ngờ, Tô Dị không kịp phòng bị nên trúng chiêu.

Phệ Hồn Diễm!

Đây mới là sát chiêu chân chính của Tiểu Nhị. Từ lúc bắt đầu chiến đấu Tiểu Nhị đã chuẩn bị sẵn sát chiêu. Phệ Hồn Diễm của nó có công kích mạnh nhất trong đám người, cũng là sát chiêu duy nhất có thể uy hiếp Tô Dị. Vì thế dù đám Mông Tháp chiến đấu thảm liệt lắm rồi nhưng nó vẫn kềm chế bản thân để ra một chiêu này.

Nó đang đợi Tô Dị!

Phệ Hồn Diễm đạt tới 260 điểm hồn trị, lập tức nó cuốn lên cánh tay phải của Tô Dị, giống như thủy ngân đọng trên cánh tay.

Sắc mặt Tô Dị thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, tia tàn khốc lóe lên, tay trái vung lên hướng về vai phải chặt xuống một chưởng.

“A a a a…”

Tiếng thét tê tâm phế liệt vang khắp chiến trường, thân hình Tô Dị nhoáng lên biến khỏi lưới ánh sáng. Một lát sau, một luồng hỏa diễm bốc lên trên cánh tay cụt, đảo mắt nó bùng lên trùm cả cánh tay, mấy giây sau chỉ còn tro bụi.

Tô Dị hiện ra cách đó mấy chục trượng, cánh tay phải biến mất, vai phải có một vết thương đáng sợ, máu đang trào ra không ngừng, một nửa y phục đã bị sũng máu.

Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Nhị như con dã thú.

Luồng Phệ Hồn Diễm thôn phệ cánh tay phải của hắn đang lặng lẽ trôi trong không trung.

Thân thế Tiểu Nhị hơi trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt, trên tay có thêm một chiếc dù. Năng lượng trong cơ thể nó lúc này đã không thể thôi động Phệ Hồn Diễm.

Tô Dị nhe răng cười lạnh lẽo,: “Hay, hay lắm! Một thức hồn mà dám hủy một cánh tay của ta!”

Khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó dữ tợn, điên cuồng. Hắn vung tay trái lên.

“Đi chết đi!”

Tay trái chém xuống điên cuồng, vô số đao mang gào thét bay tới Tiểu Nhị. Thân hình Tiểu Nhị nhoáng lên, một đạo đao mang lướt sát sạt nó, một đạo khác bay đến trước mặt nó. Tiểu Nhị nghiến răng giương dù lên che chắn.

Ầm!

Dưới lực lượng mạnh mẽ Dù Nha Nha tan tành trong nháy mắt, Tiểu Nhị hung hăng ném lên.

Tô Dị cười gằn, tay trái vung lên tạo ra luồng sáng long lanh. Phải chết ở chỗ này sao? Tiểu Nhị bải hoải thầm nghĩ. Lúc này nó đã bên bờ vực buông xuôi.

“Chết!”

Tô Dị chém mạnh, đao mang gào thét nhắm vào chỗ Tiểu Nhị đang lơ lửng.

Y y nha nha!

Một tàn ảnh đột nhiên hiện ra phía trước đao mang làm Tiểu Nhị giật mình tỉnh lại. Đó là … Nha Nha!

Khuôn mặt nhỏ nhắn nung núc thịt của Nha Nha lẫn theo vẻ kinh sợ, nhưng nắm tay nhỏ nhắn của nó đột nhiên hấp thu ánh sáng xung quanh, Thôn Quang Thiết Quyền!

“Không!” Tiểu Nhị thét lên tiếng thê lương chói tai.

Luồng sáng Thôn Quang Thiết Quyền đối đầu với cú chém Vi Quang có hồn trị hơn 200 điểm sao. Nó yếu như tờ giấy, không cản nổi một giây đã tan vỡ. Toàn bộ đao mang chìm vào trong cơ thể Nha Nha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nung núc thịt của Nha Nha bị căng đến biến dạng. Đôi mắt trợn tròn tràn đầy vẻ kinh dị, ánh sáng chói mắt như châm xuyên qua làn da nó trông rất yêu dị đáng sợ.

Uỳnh!

Tiếng nổ như sấm sét, Nha Nha biến khỏi tầm mắt Tiểu Nhị. Lực lượng kinh khủng không lưu lại cả tàn ảnh, như một quả đạn pháo bắn xuống đất, giờ chỉ còn một lỗ nhỏ sâu không thấy đáy.

Không…

Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn chỗ nãy giờ có Nha Nha, nó như bị mất hồn, vô số hình ảnh mơ hồ xa xôi hiện trước mắt nó…

Võ hồn nhỏ bé đờ đẫn phiêu phù giữa không trung, âm thanh y y nha nha vang ra từ sau lưng Đường Thiên. Nha hồn tướng vui vẻ nhảy ra, nhìn thấy nó thoáng sửng sốt.

Hai đứa ngơ ngác đối diện nhau.

“Y…”

Con mắt Nha Nha lóe lên tia sáng, nó móc từ trong người ra một khối tinh thạch đưa đến trước mặt đờ ra như khúc gỗ.

Võ hồn nhỏ bé đờ đẫn khẽ rung động trong lòng, nó cầm lấy tinh thạch, đút vào mồm, nhai răng rắc răng rắc. Sau đó nó móc một thẻ Hồn tướng đưa cho Nha Nha. Mặt mày Nha Nha rạng rỡ cho luôn vào mồm.

Nha Nha hưng phấn đập đập tay.

Võ hồn nhỏ bé có chút mơ hồ, dần dà nó có suy nghĩ, xung quanh nó hình thành một vòng sáng không ngừng lưu chuyển.

Nha Nha càng hưng phấn trong lòng, đập tay càng sung.

Võ hồn nhỏ bé được lây niềm hưng phấn, nó bắt đầu bay từng vòng vây bắt Nha Nha, càng lúc càng nhanh.

Thoải mái quá…

Đây là sung sướng sao?

Võ hồn nhỏ bé hiểu ra điều gì đó.

Nha Nha vò đầu, vẻ mặt khổ não dạy nó Loa Toàn Kình…

Sung sướng quá.

Đến lúc Tiểu Nhị chiếm lấy thân thể võ hồn bé nhỏ, tất cả đều thay đổi.

Hàng ngày Nha Nha đều xun xoe chạy tới, y y nha nha làm cho nó thấy phiền toái khó chịu, lần nào cũng tung tẩy tung tẩy tinh thạch ở trước mặt nó, y y nha nha khoa tay múa chân. Khi nó ăn tươi tinh thạch thì Nha Nha mới rạng rỡ mặt mày.

Bản thân luôn thấy phiền phức, cảm thấy khó chịu. Ăn tươi tinh thạch vì sợ Nha Nha làm phiền thôi.

Vì sao mình lại khổ sở thế?

Nó chỉ là Nha hồn tướng mà thôi, chẳng có giá trị gì, chẳng có tác dụng gì? Bản thân mình là linh hồn cao quý hàng ngày phải tiếp đãi một Nha hồn tướng, phiền ơi là phiền. Tình hữu nghị cùng một Nha hồn tướng, đáng cười chết mất!

Thế nhưng vì sao mình lại khổ sở thế? Trước mắt nó hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh sợ của Nha Nha, nắm tay nhỏ bé đỡ ánh đao Vi Quang, nhất định nó rất sợ…

Khuôn mặt Tiểu Nhị nhìn Tô Dị không chút biểu cảm, nó muốn giết chết người này.

Dù chết.

Bỗng nhiên nó cảm thấy gì đó, đột nhiên ngoái đầu lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đường Thiên.

Phì, ngươi cũng không cam tâm sao?

Phì, ngươi cũng có ý chí quyết tử sao?

Tiểu Nhị quay mặt lại, hờ hững nhìn Tô Dị. Thân hình nó đột nhiên biến mất trong không trung.

Thế giới chiến hỏa nóng bỏng, Đường Thiên đang chất vấn bản thân không ngừng.

Ngươi quên à? Lùi bước hả? Nhát rồi sao? Chán nản á? Muốn đầu hàng à?

Không!

Tự đáy lòng thiếu niên hét lên kích động, điên cuồng, rống giận bất chấp tất cả.

Ta không quên! Ta sẽ không lùi bước! Chẳng bao giờ nhát gan! Không bao giờ chán nản!

Tuyệt! Không! Đầu! Hàng!

Hắn vận hết sức, nhấn mạnh từng chữ để nói cho bản thân nghe.

Trong cơ thể hắn dường như có vật gì nổ tung.

Bốp bốp bùm!

Những âm thanh bạo liệt không ngừng không ngừng vang lên trong cơ thể hắn như rang đậu, thân hình hắn run rẩy kịch liệt. Mỗi tiếng bùng nổ thì cơ thể Đường Thiên sẽ phình lên một ít, như có vật gì trong cơ thể hắn nổ tung.

Những tiếng nổ không dứt bên tai, cơ thể Đường Thiên như nồi nước sôi phình lên hình tròn nhỏ, rồi lại biến mất.

Tiểu Nhị xuất hiện phía trước Đường Thiên, nó nhìn chăm chú, thần tình phức tạp vô cùng. Tiếng thì thào của nó nhẹ bẫng khó nghe: “Ngươi cũng đi tới bước này thật làm cho người khác bất ngờ, ngươi chấp nhất với thắng lợi tới tình trạng này sao? Dù rơi vào tuyệt cảnh như thế vẫn không cam lòng buông bỏ sao?”

“Tỏa (khóa) đã mở rồi sao? Thật khiến cho người ta giật mình.” (Biên: tỏa như khái niệm cơ nhân tỏa trong Vô Hạn Khủng Bố chăng? Có lẽ là khóa gen/huyết mạch hay đại loại tương tự như thế)

“Đã như thế, như thế…”

Nó vươn tay điểm lên mi tâm Đường Thiên.

“Ta sẽ giúp ngươi một lần, vì Nha Nha.”

Đầu ngón tay Tiểu Nhị nở ra ánh sáng chói mắt rồi chìm vào mi tâm Đường Thiên. Thân thể Tiểu Nhị càng thêm ảm đạm, nó chìm vào trong cơ thể Đường Thiên rồi biến mất tăm mất tích.

Ánh sáng chìm vào mi tâm Đường Thiên, thân hình Đường Thiên đột nhiên yên ắng trở lại.

Những tiếng nổ không dứt đột ngột dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment