Chiến Thần Bất Bại

Chương 542

Ở Đại Hùng tinh.

Nhìn dòng người như thoi dệt, An Đức Liệt cảm khái thốt lên: “Năm xưa ta đã từng đến Đại Hùng tinh rồi, đến cả Yến Vĩnh Liệt cũng không ngờ sẽ có một ngày Đại Hùng tinh trở nên phồn vinh như thế.’

“Hơn nữa còn là sau khi hắn chết nữa.” Nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh hắn cười hì hì đế thêm: “Còn là trong tay cừu nhân của hắn nữa.”

An Đức Liệt mỉm cười: “Cái tên Đường Thiên, thật không tầm thường!”

“Kể nghe xem nào!” Nữ tử tỏ ra tò mò hiếu kỳ.

An Đức Liệt trầm ngâm bảo: “Ta đã gặp hắn, là tại Tiên Nữ tọa. Thực lực của hắn lúc đó cũng chẳng mạnh nhưng tên này nhiều lần có thể biến nguy thành an. Cũng là gã này quả quyết tàn nhẫn, cực kỳ chấp nhất với thắng lợi. Bề ngoài ngây thơ kỳ thực tâm cơ thâm trầm, nghìn vạn lần đừng để vẻ bề ngoài của hắn lừa. An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lúc đầu là minh hữu thế mà bây giờ lại thành thuộc hạ, cả tên Liệp Nhân A Đức Lý An (Adrian)cũng gia nhập hắn. Lúc đó ta thấy sao người này vận khí tốt thế. Bây giờ nghĩ cẩn thận thì phát giác người này chẳng chút tầm thường.”

“Không ngờ tiểu ca đánh giá hắn cao thế.” Nữ tử thản nhiên cười.

An Đức Liệt gượng cười: “Đương nhiên là thế, thành tựu của Đường Thiên cao hơn ta nhiều. Lịch sử vĩnh viễn là do kẻ thắng viết, nếu như hai tay hắn trống trơn thì thần thiếu niên lại thành truyện cười. Tuy nhiên với chiến tích huy hoàng như thế thì thần thiếu niên là thương hiệu vàng chóe. Thành tựu của hắn thực phi phàm, so với phụ hoàng cũng chỉ kém hơn chút đỉnh thôi.”

“Hắn sao thể so sánh được với phụ hoàng!” Nữ tử chép miệng, không tán đồng.

An Đức Liệt trầm giọng bảo: “Tư Gia Lệ (Scarlett), ngươi đừng coi thường hắn. Bây giờ Đại Hùng tinh đã vươn mình vượt qua tất cả các thời kỳ của nó trong lịch sử. Dù ngươi có nhìn nhận hay không thì ngươi cũng phải thừa nhận bây giờ Đại Hùng tinh đã vươn tới hàng ngũ cao cấp nhất Thiên lộ.”

Tư Gia Lệ (Scarlett) còn định nói gì thì An Đức Liệt nhìn sâu vào cô nàng rồi bảo: “Nếu Đại Hùng tinh không có thực lực như vậy, sao chúng ta há phải đi thế này?”

Tư Gia Lệ (Scarlett) trầm mặc, trước khi xuất hành cô nàng đã hiểu rõ sứ mệnh của bản thân mình.

Sư tử vương Lôi Ngang hi vọng có thể liên kết với Đại Hùng tinh. Song phương đều đối địch với Quang Minh võ hội, đây có thể nói là minh hữu đương nhiên. Lôi Ngang hi vọng tình đồng minh giữa song phương càng thêm vững chắc, không cần nghi ngờ gì thủ đoạn thông gia từ xa xưa là một thủ đoạn hữu hiệu nhất.

Tư Gia Lệ (Scarlett) không phản đối, dung mạo cô nàng xinh đẹp vô song được ngàn vạn sủng ái. Cô nàng lại là người thông tuệ, đương nhiên con mắt treo lên đỉnh đầu, nam tử phổ thông sao lọt được vào mắt xanh cô nàng?

Đường Thiên tuổi còn trẻ đã tạo ra cơ nghiệp kinh nhân như thế, cải biến kết cấu Thiên Lộ. Nếu được gả cho cường giả như vậy là nhân duyên tốt rồi.

“Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi.” An Đức Liệt lướt nhìn Tư Gia Lệ (Scarlett) rồi bảo: “Ngươi phải cẩn trọng với đối thủ cạnh tranh.”

“Ngươi nói tới tqth sao?” Tư Gia Lệ (Scarlett) mỉm cười, nụ cười tự tin: “Không phải là cô nàng đã biến mất hút rồi sao? Một nữ nhân đã không có tung tích mà ta không đấu nổi ư, ngươi quá coi thường ta.”

“Ta không nói tới tqth.” An Đức Liệt lắc đầu: “Ta nhắc tới kiếm vực.”

“Kiếm vực ư!” Tư Gia Lệ (Scarlett) khẽ biến sắc: “Họ cũng dính dáng vào đây hả?”

“Không phải chỉ có chúng ta mới nhìn ra tiềm lực Đường Thiên.” An Đức Liệt buông tay nhún vai: “Sai rồi, là năng lực. Đại hùng tinh đã có tư cách trở thành chòm sao hoàng đạo thứ mười ba. Một thế lực mới phất luôn được Kiếm vực thích nhất. Hơn nữa đối thủ không chỉ là mỗi Kiếm vực.”

“Còn ai nữa?” Sắc mặt Tư Gia Lệ (Scarlett) trở lại bình thường, cô nàng nhíu mày: “Nói cả ra đi.”

An Đức Liệt kể ra như đã thuộc lòng: “Lần này binh đoàn cơ quan của Đại Hùng tinh đánh bại hai binh đoàn hoàng kim, chòm sao Thiên Xứng chẳng phải kẻ đui, kiểu gì bọn chúng cũng đã phái người rồi. Chòm sao Kim Ngưu vì chuyện của Tái Lôi nên quan hệ song phương nước sôi lửa bỏng, lần này vì làm hòa dịu mối quan hệ nhất định phải tới. Còn nữa, chòm sao Thủy Bình, chòm Song Ngư và chòm Cự giải đều phái người tới. Ta phỏng đoán các chòm sao khác cũng không ngồi yên đâu, thực lòng mà nói thì lâu lắm rồi không có cảnh cướp đoạt nam nhân như thế. Cạnh tranh kịch liệt lắm đấy!”

Tư Gia Lệ (Scarlett) giương bờ mi, nét tự tin tràn đây trên khuôn mặt, nói rất kiêu: “Cuối cùng hắn chỉ thuộc về ta!”

Không những cô nàng không thấy chán nản mà trái lại ý chí chiến đấu càng cao. Chiến dịch như thế này mà thắng lợi thì cô nàng mới xứng với cái danh nữ thần đệ nhất Thiên lộ!

Đúng là cô nàng có vốn để mà kiêu ngạo, mái tóc dài vàng kim bồng bềnh cuộn sóng, làn da trắng nõn tinh mịn như sữa, đôi mắt xanh sâu thẳm như biển rộng. Vóc người cô nàng cao thon, bộ ngực căng tròn, đường eo uốn lượn, hai chân thon dài, vẻ bề ngoài thực là hoàn mỹ.

Cho dù ở đâu, cô nàng đều là tiêu điểm khiến vô số người điên đảo thần hồn.

Từ bé cô nàng đã tin rằng, bản thân có thể chinh phục bất cứ một nam nhân nào!

Minh Nguyệt nhìn kỹ bảo thành phía trước, nhìn tới mức có chút xuất thần. Tuy rằng cô đã cho là sớm muộn gì Đại Hùng tinh cũng khai trương bảo thành nhưng khi bước chân tới mảnh đất Đại Hùng tinh, nhìn thấy tinh lực tráo bảo hộ thành trấn cũng bị làm cho xuất thần.

Trước đây cô đã từng tới đây, cảnh tượng trước mắt phồn vinh hơn nhiều lúc trước.

Dòng người tựa thoi đưa, cảnh tượng buôn bán phồn vinh. Rất nhiều cường giả như thủy triều tràn tới đây.

Đại Hùng tinh đột nhiên quật khởi làm cho không ai trở tay kịp, kể cả Kiếm vực.

“Minh Nguyệt tỷ tỷ, trước đây cô đã từng tới Đại hùng tinh rồi à?” Một câu hỏi dịu dàng kéo cô trở về hiện thực.

Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt đáng yêu mịn màng của Dư Cơ bèn gật đầu: “Đã từng tới đây.”

Trên toa xe, hai cô làm mọi người rất chú ý. Dung mạo hai cô đều xinh đẹp, Minh Nguyệt như mỹ nhân băng sơn, Dư Cơ thì trời sinh mị cốt, mỗi nụ cười đều thấm tận tâm can, dung mạo ngọt ngào trong sáng làm người ta không nỡ dời mắt.

Ánh mắt tất cả nam tử trên toa xe đều bị hai người hấp dẫn.

“Dương huynh, nói thế nào thì lần này cũng phải chiếm một chỗ thành chủ nhé! Đến lúc đó đừng quên đỡ cho tiểu đệ đấy!”

“Lý huynh quá khiêm tốn! Bản thân Đại hùng tinh không nhiều cường giả, với trình độ của ngươi thì một vị trí thành chủ là chuyện ván đã đóng thuyền!”

Hai gã võ giả cố ý ba hoa khoác lác trước mặt Minh Nguyệt, Dư Cơ hòng gây sự chú ý.

Minh Nguyệt thản nhiên thốt lên: “Bên ngoài gió to quá, chúng ta vào trong thôi.”

Dư Cơ ừ một tiếng rồi nói giọng êm ái: “Được!”

Minh Nguyệt cảm khái trong lòng, Đại Hùng tinh khai trương bảo thành thì cường giả các phương sẽ bị hấp dẫn mà kéo đến như thủy triều. Thành chủ mỗi một bảo thành điều có thể điều động tinh lực trong một phạm vi nhất định, đối với nhiều võ giả thì đó là lực mê hoặc không thể chống lại, cả với nhiều thánh giả nó cũng là không thể chống lại. Điều đó giải thích vì sao hoàng đạo thập nhị cung cứ kéo dài mãi mà không suy.

Chỉ cần có bảo thành tức là không thiếu cao thủ.

Vị trí ở hoàng đạo thập nhị cung đã đủ rồi, Đại hùng tinh mới phất có lực hấp dẫn không gì sánh bằng.

Đại Hùng tinh sẽ càng ngày càng mạnh.

Minh Nguyệt than nhẹ trong lòng, ở Tiên Nữ tọa cô đã từng gặp Đường Thiên, thực ra cô cũng không xem trọng hắn lắm mà cái vị võ giả lãnh khốc cõng An Đức Lệ Na (Andrew Lina) chạy từ trong nước ra mới lưu lại ấn tượng thật sâu.

Không ngờ, Đường Thiên không được cô xem trọng mà lại thành bá nghiệm mà cái tên khốn khiếp kiếm kỹ cao siêu lãnh khốc tàn nhẫn kia lại mai danh ẩn tích.

Tại Lục phân nghi tọa, tháp thànhMeilin.

Nhờ sự trợ giúp của võ trường Thương Dương mà Đường Thiên nhanh chóng tìm được người nhà họ Phùng mà Thiên thủ ma quân tiền bối từng nói. Phùng Yên Nhi đã qua đời nhiều năm rồi, Đường Thiên theo dặn dò của Thiên Thủ Ma Quân tiền bối truyền thụ Thiên sách phá ma thủ cho nhà này.

Hoàn thành tâm nguyện này, Đường Thiên trở lại Hùng thủ thành.

Đám Hạc và Lăng Húc đã trở về từ lâu, nhưng mà ánh mắt Đường Thiên đảo qua tiểu cô nương bên cạnh Lăng Húc rồi quét tới quét lui trên mặt y.

Mặt Lăng Húc hồng lên một đám, nhanh chóng thẹn quá hóa giận: “Nhìn cái gì! Muốn đánh hả?”

Đường Thiên xua tay liên tục, cười ha hả: “Tiểu Húc Húc, làm giỏi đấy!”

Duy Duy An (Viviane) tỏ ra ngượng ngùng, nam tử trẻ tuổi bên cạnh cô ho nhẹ rồi trầm giọng hành lễ: “Duy Duy Huy (Vivian Hui) Đại Hùng tộc bái kiến hùng vương!"

Đường Thiên ho nhẹ một tiếng: "Tốt tốt tốt, về sau mọi người chính là người một nhà rồi!"

Ba chữ "Người một nhà", hắn đặc biệt nhấn mạnhtừng chữ, mọi người cười rộ một trận.

Thấy mọi người đều bình yên vô sự, Đường Thiên hoàn toàn trầm tĩnh lại, trên mặt mọi người đều nở nụ cười tươi. Trong khoảng thời gian khổ chiến này đại khái là thời khắcĐại Hùng tinh gian nan nhất, mỗi một chiến tuyến đều cực kỳ khẩn trương, mỗi người đều nỗ lực cực lớn.

Thắng lợi đến không dễ dàng, mỗi người phải tận tâm tận lực chiến đấu mới có Đại Hùng tinh bây giờ.

Trên mặt Đường Thiên hiện nụ cười sáng lạn. Mọi người cùng chiến đấu với nhau quả thực đáng mừng.

Đại Hùng tinh bước vào thời kỳ bình ổn. Sau khi khai trương bảo thành thì hàng ngày đều có rất nhiều võ giả gia nhập, đến thánh giả cũng có không ít. Mỗi thành thị đều phải có một vị thành chủ tọa trấn. Thành chủ có thể điều động tinh lực trong phạm vi nhất định, bởi thế vị trí này trở nên rất nóng, đối với những cường giả thực lực cao siêu thì đó là một điểm rất hấp dẫn.

Việc này không phải là việc Đường Thiên hiểu, hắn cứ để nó cho Thủ Cân và Tỳ Bà làm còn hắn thì thừa dịp đang chờ đợi Thiên Huệ tiêu hóa hết những thu hoạch có được.

Sau khi trở về, hắn dặn Đinh Đang thu thập tin tức chòm sao Song Nam. Bản thân mình vậy mà mang huyết mạch chòm Song Nam, điều này làm hắn cực kỳ kinh ngạc.

Tên khốn kia vậy mà từ chòm Song Nam…

Nghi ngờ này được giải thì lại càng có nhiều nghi vấn khác. Mụ mụ từ nhỏ chưa từng nói gì về việc này nhưng rồi Đường Thiên cũng phải gượng cười, có lẽ đã từng nhưng do bản thân mình không nhớ được thôi. Nhưng mà đồng bài Nam Thập Tự chắc không phải ngẫu nhiên. Tên khốn này đưa Đinh Ốc ở nhờ chỗ Thương Dương Vũ, đồng bài đeo trên cổ mình từ nhỏ. Điều này cho thấy tên khốn này có quan hệ không nông với Nam Thập tự binh đoàn.

Chòm Song Nam…

Có lẽ Thiên Huệ sẽ là lời giải bí ẩn. Đường Thiên thầm nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Binh đại thúc.

Binh đại thúc bỏ tin tình báo xuống, lắc đầu: “Trên đó chỉ nói là hai mươi năm trước đột nhiên chòm Song Nam đóng, không thấy nói nguyên nhân. Lúc đó Thiên lộ đều rất kinh hoàng, đóng cửa chòm sao hoàng đạo là chuyện hiếm thấy. Nguyên nhân đóng chòm Song Nam tạm thời chưa rõ nhưng từ Lục phân nhãn và đồng bài Nam Thập tự thì đây là sắp xếp cho hậu sự rồi. Thế cũng có nghĩa việc này nhất định rất nguy hiểm, hắn không biết bản thân có còn sống sót được hay không. Mà Thương Dương Vũ nói lúc đó lão bị thương, bị thương mà vẫn cố làm chứng tỏ chuyện này không thể không làm.”

“Ông ta cho là làm thế ta sẽ tha thứ sao?” Đường Thiên sạm mặt lại.

Binh nhìn Đường Thiên: “Nếu ông ta đã chết thì sao?”

Đường Thiên im lặng chẳng nói gì.

“Rất có thể ông ta đã chết.” Bĩnh bình tĩnh bảo: “Những chuyện ông ta sắp xếp đủ để nói rằng ông biết phần thắng của mình rất nhỏ. Nhiều năm trôi qua quá rồi, khả năng sống không được mấy…”

“Ta sẽ làm rõ tất cả chuyện này.” Đường Thiên nghiêm mặt lại cắt đứt lời nói của Binh.

Binh thấy sắc mặt Đường Thiên không tốt vội vàng cười ha hả lảng sang chuyện khác: “Tiểu Nhị sao rồi? Song tử lô của ngươi thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment