Chiến Thần Bất Bại

Chương 564

Mũi mâu đâm trúng bụng Mầm Mầm.
Một mâu này mưu đồ đã lâu, mười phần lực lượng, mũi mâu sắc bén lập tức đâm vào cái bụng thịt tròn vo của Mầm Mầm, thế nhưng cảm giác từ mũi thương lại thật xa lạ.
Đợi đã. . . Đây là. . .
Đùng!
Một tiếng vang trầm trầm, Mầm Mầm tròn vo như quả bóng da cực kỳ co giãn, bị côn gỗ chọc vào một cái. Sức mạnh cường đại bùng phát, vẻ sợ hãi trên mặt Mầm Mầm còn chưa rút, nó chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên.
Viu!
Mầm Mầm hóa thành một điểm đne nhỏ, càng bay càng cao.
Này này này. . .
Người lùn xanh này vẻ mặt ngơ ngác nhìn điểm đen biến mất trên bầu trời, một mâu vừa rồi hắn đã dùng hết tất cả sức lực, không ngờ không đam thủng được bụng của vật nhỏ đó. . .
Này này này. . . Đó còn là bụng ư. . . Thứ nhỏ nhỏ kia là quái vật gì?
Gương mặt Tiểu Nhị vốn đầy sát ý cũng hóa thành quái lạ, một mâu vừa rồiy đã chứng kiến. Vốn tưởng rằng Mầm Mầm bị xuyên thủng, nào ngờ ngay da cũng không đâm rách, hơn nữa. . .
Tiểu Nhị liếc mắt nhìn chấm đen nhỏ bay vèo ra phía xa, cảm thấy buồn cười khó tả, đứa nhóc này chắc tới thế giới là vì chọc cười quá. . .
Nụ cười trên khóe miệng chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ánh mắt y lại khóa chặt người lùn xanh già nua kia, Mầm Mầm dùng đường vòng cung mỹ lệ của mình chứng minh cho dù tìm được mục tiêu cũng không dễ đắc thủ.
Có điều, bằng chút thực lực đó mà muốn ngăn cản mình? Nằm mơ ư!
Con mắt Tiểu Nhị lạnh đi, thân hình đột nhiên biến mất, Thuấn Di!
Một khắc sau, y xuất hiện phía sau người lùn xanh vừa đâm một mâu lúc nãy. Người lùn xanh kia thực lực bất phàm, nhận ra nguy hiểm, mũi mâu đen rung động, thân theo mâu đi, đột nhiên đâm về phía Tiểu Nhị ở đằng sau.
Keng!
Mũi kiếm và mũi mâu không chút hoa mỹ đánh thẳng vào nhau, đốm lửa lóe lên, Tiểu Nhị vẫn không nhúc nhích, khóe miệng cười khẩy, người lùn xanh trong lòng bỗng phát lạnh, thầm kêu không ổn, ngực bỗng đau nhức, sắc mặt hắn ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại, một mũi kiếm màu đen nhô ra từ trong lồng ngực.
Mũi kiếm đột nhiên biến mất, hắn chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, ngã thẳng xuống, mất đi ý thức.
Nhanh quá!
Vẻ mặt Tiểu Nhị không hề nhẹ nhõm như thường, vừa rồi khi kiếm Ngục Hải chạm vào mũi mâu đen, một luồng hắc khí quỷ dị truyền từ mũi mâu vào kiếm Ngục Hải, Hư Không Ám Viêm lại không thể luyện hóa nó, cũng may lúc này trên kiếm Ngục Hải ngoại trừ Hư Không Ám Viêm còn Phệ Hồn Diễm quấn quanh.
Phệ Hồn Diễm sặc sỡ như ngửi được mùi thức ăn ngon, lập tức nhào tới.
Tâm thần Tiểu Nhị tập trung cao độ, Thánh Vực quả thật quái lạ!
Từ tin tức y thu được, Thánh Vực tuy năng lượng dồi dào kinh người, thế nhưng hầu như không có hồn. Có thể khiến Phệ Hồn Diễm hứng thú như vậy, sợi khí đen kia rốt cuộc là gì?
Có điều, giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, phải bắt được gã kia lại đã!
Ánh mắt Tiểu Nhị lóe lên vẻ tàn khốc!
Thân hình lại biến mất.
Đoàn người Thạch Dũng toàn lực phi hành, gương mặt ai nấy phủ kín vẻ lo lắng. Không ai ngờ lần lam triều này lại bạo phát mãnh liệt như vậy, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã có vài thôn trang bị lam triều nhấn chìm.
Thương Châu là một châu nhỏ, sao Hồng Thảo càng là một tinh cầu nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, toàn bộ tinh cầu nhân khẩu chỉ khoáng sáu vạn, phân bố rất phân tán. Sao Hồng Thảo chỉ có một tòa thành thị duy nhất, thành Bảo Quang.
Tiếng là thành thị, nhưng so với những tinh cầu khác chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ.
Sao Hồng Thảo quả thật quá cằn cỗi, ngoại trừ một số vật liệu cấp thấp, không có thứ gì, không thế lực nào buồn để tâm tới nơi này chứ đừng nói tới chiếm lĩnh. Ngay trộm cướp cũng chẳng lọt mắt, có thể thấy nó nghèo đói tới mức nào.
Thạch Dũng là người của hương đoàn Bảo Quang, được coi là lực lượng vũ trang duy nhất tại sao Hồng Thảo, ngày thường đảm nhiệm giữ gìn trị an, thi thoảng nhận chút nhiệm vụ, kiếm chút tiền tiêu dùng. Bảo Quang đoàn là hương đoàn cấp thấp nhất, thực lực cực kỳ thấp kém, thế nhưng toàn bộ đoàn đội đều là người địa phương, trước nay luôn quan tâm tới việc bảo vệ quê hương.
Thạch Dũng là tiểu đội trưởng của hương đoàn Bảo Quang, ra ngoài lang bạt đã hai năm, tuy vì thực lực không đủ phải về quê, thế nhưng trong hương đoàn Bảo Quang vẫn là một cao thủ.
"Đội trưởng Thạch, lần này tệ đến vậy sao?" Một đội viên không nhịn được hỏi, sắc mặt vẫn đầy sợ hãi.
"Ừ." Thạch Dũng đáp, trầm giọng nói: "Không riêng gì sao Hồng Thảo chúng ta, Hạ châu cũng bùng phát lam triều, hơn nữa còn là mấy tinh cầu cùng bùng phát. Thương châu chỉ mình sao Hồng Thảo chúng ta bị, hai tinh cầu khác không sao."
"Không thể nào, sao chúng ta lại xui xẻo như vậy!" Gương mặt các đội viên lộ vẻ đau khổ.
"Không sao, cùng lắm thì đến lúc đó tổ chức mọi người cùng triệt hồi về Thanh Cốc hoặc Huệ Lý." Thạch Dũng thở dài: "Hạ châu lần này sợ rằng thảm rồi, bọn họ có ba tình cầu bùng phát lam triều, sợ rằng nguy hiểm."
Quan hệ giữa Hạ châu và Thương châu ác liệt, phân tranh rất nhiều, thực lực Hạ châu cường đại hơn Thương châu nhiều, những năm vừa qua bọn Thạch Dũng ăn không ít quả đắng từ phía Hạc hâu. Thế nhưng lúc này, nghe xong tin dữ, không ai có tâm tình cười trên đau khổ của người khác.
Mỗi lần lam triều bạo phát đều là máu chảy thành sông, những châu lớn còn đỡ, tổ chức thỏa đáng thường vẫn chống cự được lam triều. Thế nhưng với những châu nhỏ lại là tai ương ngập đầu.
Lần này lam triều bạo phát không chút dấu hiệu, hơn nữa khí thế cực kỳ hung hãn.
Với chút thực lực này của hương đoàn Bảo Quang, ngay nhét kẽ răng cho bầy người lùn xanh cũng chẳng đủ, đừng nói gì tới ngăn cản lam triều.
"Chúng ta chỉ cố hết sức thôi, còn lại đành nghe mệnh trời. Cố gắng báo tin cho mọi người, chạy được thêm người nào hay người nấy vậy." Thạch Dũng than thở.
Những người khác im lặng.
Đột nhiên Thạch Dũng biến sắc :"Nghe xem, âm thanh gì vậy?"
Những đội viên khác sửng sốt, vội vàng tập trung lắng nghe.
"Hình như là tiếng nổ!"
"Phía trước là thôn Hồng Thảo, chẳng lẽ. . ."
Mọi người biến sắc, Thạch Dũng cũng biến sắc, khẽ quát một tiếng: "Đi xem xem!"
Bọn họ nhanh chóng thấy thôn Hồng Thảo, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Một người máy khổng lồ lơ lửng trên bầu trời thôn Hồng Thảo. Vô số cột tháng từ khắp các góc thôn trang tụ tập lên thân người máy, năng lượng đậm đặc bao phủ uqnah người nó, hình thành một vòng sáng chói mắt. Cho dù đửng ất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng uy thế đáng sợ, thô bạo tuyệt luân, tựa như chiến thần!
Người máy khổng lồ vung tay, một loạt đạn ánh sáng kéo thành một cái đuôi sáng dài bay về phía xa.
Tiếng nổ ầm ầm nhanh chóng vang lên.
Thật cường đại!
Thạch Dũng trợn tròn hai mắt, thực lực người máy khổng lồ này khiến hắn sùng bái. Hắn từng ra ngoài lang bạt, chứng kiến những tướng lĩnh cấp bậc cao. Thế nhưng không ai đủ thực lực để sánh với vị chiến thần này!
Theo từng viên đạn ánh sáng bắn ra, ánh sáng xung quanh người máy khổng lồ cũng ảm đạm đi nhiều, Thạch Dũng chứng kiến càng rõ ràng, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi tiếp.
Đại nhân vật!
Hắn cũng từng thấy người máy khổng lồ, nhưng trước mặt người máy xanh thẳm như một tác phẩm nghệ thuật này, những gì hắn từngc hứng kiến chẳng khác gì một đống đồ hộp xấu xí.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, một vị đại nhân ra sao mới có tư cách sở hữu vật cưỡi là người máy khổng lồ hao mỹ như vậy.
"Làm tốt lắm, lại nào!"
"Duy trì nhịp điệu vừa rồi."
Giọng nói của vị đại nhân kia vọng từ xa lại, khiến Thạch Dũng như bừng tỉnh giấc chiêm bao, lúc này hắn mới chú ý thấy đầu những chùm sáng kia rõ ràng là thôn dân thôn Hồng Thảo!
Không thể nào. . .
Thạch Dũng cảm giác mọi kiến thức thông thường của hắn hoàn toàn bị lật đổ, những thôn dân quê mùa này sao có thể kết trận? Đây là ảo giác. . . Chắc chắn là ảo giác. . .
Chờ đã!
Nơi này đang có chiến tranh. . .
Thạch Dũng giật mình, đối phương khiến hắn quá chấn động tới mức quên cả chuyện quan trọng nhất. Lam triều! Giờ khả năng có chiến đấu nhất chính là lam triều! Chẳng lẽ thôn Hồng Thảo gặp phải lam triều?
Thạch Dũng hít sâu một hơi, cố gắng tự trấn định, quát khẽ một tiếng: "Chúng ta qua xem sao!"
Đội viên xung quanh hắn ai nấy sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra. Thạch Dũng thấy vậy cũng không buồn quản bọn họ, dốc dũng khí áp sát thôn Hồng Thảo!
Thế nhưng con đường hắn lựa chọn lại không phải trực tiếp tiến vào htôn mà là đi vòng qua bên cạnh thôn.
Ngay khi tiếp cận thôn Hồng Thảo, hắn cảm giác vị đại nhân trong người máy khổng lồ như liếc nhìn hắn một cái. Thân thể Thạch Dũng cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Mười giây sau hắn mới khôi phục tinh thần, trong lòng ngơ ngác.
Chỉ một ánh mắt cũng kinh khủng áp bách tới vậy. . .
Thạch Dũng gian nan nuốt nước miếng, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn người máy khổng lồ trên bầu trời, cẩn thận từng chút một đi vòng qua bên cạnh thôn Hồng Thảo. Để phòng ngừa tạo thành hiểu lầm, hắn đứng cách thôn Hồng Thảo một quãng xa.
Sau đó cảnh tượng trước mắt khiến tay chân hắn lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Lam triều!
Đại dương xanh lam nhìn không thấy cuối khiến người người tuyệt vọng, thực lực cá nhân trước số lượng khổng lồ đó chỉ bé nhỏ như hạt cát giữa sa mạc.
Hắn thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, lam triều mãnh liệt như vậy, thành Bảo Quang tuyệt đối không chống cự nổi.
Trốn!
Trong đầu Thạch Dũngc hỉ có một chữ này, nhưng sát theo đó, cảm giác xấu hổ mãnh liệt ập tới, người khác còn đang chiến đấu với lam triều, mà ý nghĩ đầu tiên của mình lại chỉ có trốn. . . Thật quá mất mặt!
Thạch Dũng nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, khôi phục tinh thần, sau đó hắn mở mắt ra, quan sát toàn bộ chiến trường.
Hắn muốn nhìn xem người khác làm sao đối phó với lam triều, không khéo có thể dùng cách này bảo vệ thành Bảo Quang. Bảo vệ quê hương là nhiệm vụ căn bản nhất của hương đoàn Bảo Quang, nếu không chống cự lại gì cứ thế bỏ trốn, sau này làm sao nhìn mặt mọi người?
Hắn quan sát tỉ mỉ.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn hạ xuống bóng người trong lam triều, không khỏi hít một hơi lạnh.
Một kẻ thật hung tàn!
Lưu tinh chùy nặng nề vô cùng, trên tay người này lại nhẹ như món đồ chơi, từng thanh đoàn kiếm trên sợi xích như chiếc máy xay thịt. Phương thức chiến đấu của người này lại càng kfy quái, chỉ nhảy từng cái một như con ếch, mỗi lần hạ xuống lại một trường gió tanh mưa máu.
Không người lùn xanh nào áp sát nổi gã, những mũi lao đen thui bắn tới dày dặc như mưa, thế nhưng trước cơn gió xoáy xay thịt lại yếu ớt như cành củi khô, lập tức bể nát.
Chỗ nào hắn đi qua, người ngã ngựa đổ, hoàn toàn không còn sự sống.
Đại quân phía trước của người lùn xanh bị người này quấy thua liểng xiểng, thủng trăm ngàn lỗ. Tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai nhu lời chú giải thích hợp nhất, nam tử như dã thú kia như lao vào chỗ không người.
Thật cường đại. . .
Thạch Dũng ngây ra như phỗng.
Bình Luận (0)
Comment