Chiến Thần Bất Bại

Chương 577

"Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi là đấu luyện."
Thạch Sâm khi nghe nhiệm vụ này, thần sắc rất bình thản, đấ luyện thôi mà, thoải mái thôi. Vừa hay bọn họ cũng cần thích ứng với trang bị mới, tuy bọn họ lần đầu đấu luyện nhưng Thạch Sâm không để trong lòng.
Đầu tiên năm người một tổ, thử nghiệm xem sao.
Thạch Sâm nhanh chóng thỏa mãn suy nghĩ của Đường Thiên, biểu hiện nhu thiên thần hạ phàm lúc trước của Đường Thiên khiến hắn dù hồi tưởng lại cũng thấy khiếp sợ.Hắn biết phần lớn là lực lượng của pháo đài, nhưng hắn cũng càng tò mò về thực lực chân chính của đại nhân.
Thạch Sâm tùy tiện chọn năm người, có điều những người khác đều đàng hoàng chờ một bên. Tâm thái hắn buông lỏng, tuy trong lòng cho rằng thực lực đại nhân tương đối cường hãn, năm người có lẽ rất khó đối phó, thế nhưng bọn họ có tới bốn mươi sáu người, dẫu sao bốn mươi sáu đấu với một mình đại nhân, chẳng lẽ còn không biết giữ mặt mũi?
A, sao ánh mắt cái gã mặt phẳn lỳ kia kỳ quái như vậy?..
Thạch Sâm không để trong lòng, một tiểu đội bồi luyện với một người, tuy hơi xa xỉ, thế nhưng đại nhân mà, chút đặc quyền ấy vẫn phải có. Điều này cũng chứng tỏ đại nhân một lòng cầu tiến không cam lòng đọa lạc, đây là chuyện tốt, phải cổ vũ chứ!
Thạch Sâm dùng tâm thái của người từng trải thở dài trong lòng.
Sau đó trong quá trình bồi luyện, Thạch Sâm biểu hiện thành thạo điêu luyện. Ban đầu liên tục bị Đường Thiên đánh bại, thế nhưng sau đó tiểu đội xuất chiến, dưới sự chr điểm của Đường Thiên, nhanh chóng khắc chế Đường Thiên, có điều nhân số đấu luyện giờ đã lên tới mười người.
A, thực lực đại nhân không tệ, thế nhưng chiến pháp thật sự không phải chủ lưu. Xem ra sư phụ của đại nhân trình độ không ra sao, thế nhưng đại nhân chỉ cần tiếp tục cố gắng, phương thức chiến đấu quái lạ kia vẫn thay đổi được.
Thạch Sâm vừa thầm an lòng vừa nhìn đồng hồ, mười tiếng rồi, đại nhân thật chăm chỉ, hắn mở miệng nói: "Đại nhân, hay là chúng ta nghỉ hai giờ rồi lại tiếp tục?"
"Các ngươi mệt à?" Đường Thiên nhìn bọn họ.
"Chúng ta? Chúng ta không mệt, chúng ta chỉ lo cho đại nhân ngài. . ." Thạch Sâm giải thích.
"Há, vậy tiếp tục, ta không mệt." Đường Thiên không buồn ngẩng đầu lên nói.
Thạch Sâm không phản đối, trong lòng còn thầm cảm khái, đấu chí của đại nhân thế là tốt, thế nhưng có vẻ chỉ biết trước mắt mà không lo sau này, mình phải tìm thời gian cảnh tính một chút mới được. Mệt mỏi? Đấu luyện cường độ này với bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện vặt, bọn họ là U Châu Quỷ Kỵ, U Châu Quỷ Kỵ khiến người ta nghe danh mà biến sắc.
U Châu không lớn nhưng thanh danh vang dội, nó sản sinh ra binh lính ưu tú nhất. Tại U Châu có một phương thức tu luyện nghiêm khắc, dân bản xứ sau khi ra đời, từ năm tuổi đã bắt đầu tiếp nhận tu luyện đặc thù. Mãi tới tận khi hai mươi tuổi mới hoàn thành.
Người U Châu thượng dũng hiếu chiến, sùng bái cường giả, mà được tu luyện nghiêm khắc, chiến sĩ sinh ra đương nhiên trình độ cực cao. Tại U Châu chỉ có binh lính cường đại nhân mới được gọi là Quỷ Kỵ, trong số tất cả binh lính hoàn thành tu luyện chỉ có 2% được danh Quỷ Kỵ.
Binh lính U Châu là đối tượng mời chào nóng bỏng tại bất cứ châu nào, mà U Châu Quỷ Kỵ càng nóng tới bỏng tay. Thật sự khiến U Châu Quỷ Kỵ vang danh thiên hạ là chiến dịch sáu trăm năm trước tại vùng đất phía bắc, một đại danh tướng Đồ Qua mang theo chín mươi sáu tên Quỷ Kỵ, quay lại mười chín châu, trong thời khắc quyết chiến xuất hiện sau lưng đại quân phương bắc, đốt cháy năm căn cứ vật tư, xoay chuyển cả chiến cuộc.
Chín mươi sáu U Châu Quỷ Kỵ, không ai bị thương.
Trận chiến này khiến Đồ Qua vang danh thiên hạ, đặc vững địa vị Nam Vực đệ nhất châu, cũng khiến cho U Châu Quỷ Kỵ ngồi vững vị trí Nam Vực Binh Vương.
Sau trận chiến này, U Châu Quỷ Kỵ trở thành binh lính mà các thế lực đều ao ước, bởi vậy vô số U Châu Quỷ Kỵ giả mạo bắt đầu xuất hiện, lẫn vào các thế lực. Từng vụ án giết chủ cướp của khiến người ta kinh hãi xuất hiện, khiến danh tiếng của U Châu Quỷ Kỵ nhanh chóng thành bại hoại.
Trong thời gian ngắn, U Châu Quỷ Kỵ mất cả thanh dang, khiến cho hoàn cảnh sống của họ nhanh chóng chuyển xấu, rất nhiều U Châu Quỷ Kỵ phải trở thành giặc cướp.
Dần dà, U Châu Quỷ Kỵ trở thành danh từ giặc cướp đáng sợ nhất.
Sau sáu trăm năm mưa gió, càng lúc càng ít binh lính U Châu tới kiểm tra Quỷ Kỵ. Kiểm tra Quỷ Kỵ từ từ trở thành một phong tục địa phương đã xuống dốc, chỉ những thôn trang truyền thóng nhất mới còn kiên trì. Hơn nữa cho dù thông qua đợt kiểm tra Quỷ Kỵ cũng thường ẩn giấu thân phận U Châu Quỷ Kỵ của mình.
Cho nên khi Vương Hoài Tiên và Thạch Dũng nghe tới thân phận U Châu Quỷ Kỵ của Thạch Sâm, sắc mặt cả hai mới sợ hãi như vậy.
Bốn mươi sáu U Châu Quỷ Kỵ được huấn luyện nghiêm khấc đấu luyện với một người mà còn thấy mệt? Thật quá nực cười.
Thạch Sâm không phản đối.
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Số người đấu luyện với Đường Thiên đã lên tới mười lăm người, gã quan sát mười lăm người trước mặt, mười lăm người đưng thành hình thoi, duy trì khoảng cách tương ứng.
Bắt đầu.
Thạch Sâm vừa dứt lời, mười lăm người như bừng sáng, ánh sáng nhanh chóng dung hợp, hóa thành một thể. Đường Thiên âm thầm kinh ngạc, nếu lúc trước hắn nhắm mắt chắc chắn sẽ cho rằng trước mặt là một người chứ không phải mười lăm người.
Binh ở bên cạnh cũng lộ vẻ nghiêm nghị, đây là đồng bộ năng lượng. Đối với binh đoàn, năng lượng càng đồng bộ nghĩa là tổn thất càng ít, năng lượng có thể thuyên chuyển càng nhiều.
Hiệu suất đồng bộ 80%.
Trong lòng Binh thầm phán đoán, sắc mặt không được tốt, lúc trước năm người, hiệu suất đồng bộ 80% hắn còn thờ ơ. Thế nhưng sau đó mười người, mười lăm người, hiệu suất đồng bộ vẫn duy trì 80%, Binh cực kỳ chấn động. Nhân số càng nhiều hiệu suất đồng bộ thường sẽ giảm xuống, nhưng đội ngũ của Thạch Sâm không như vậy.
80%, tại chòm Đại Hùng không binh đoàn nào thực thiện đồng bộ năng lượng hoàn mỹ như vậy. Mà tiểu đội của Thạch Sâm tùy ý chọn mười lăm người lại có thể thực hiện đồng bộ năng lượng hoàn mỹ như vậy. Binh thậm chí hoài nghi cho dù cả bốn mươi sáu người cùng xuất chiến, Thạch Sâm cũng có thể khiến hiệu suất đồng bộ năng lượng lên tới 80%.
Chẳng lẽ binh đoàn tại Thánh Vực cường đại đến vậy?
Đột nhiên Binh cảm giác được áp lực cực lớn.
Đường Thiên không suy nghĩ nhiều như vậy, tiến vào trạng thái chiến đấu, gã cực kỳ chăm chú. Gã như con dã thú liều mạng tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Gã quyết định tấn công thăm dò.
Lắc người một cái, gã như một vệt tàn ảnh xuất hiện ở bên trái tiểu đội.
Mười lăm người cùng vung dao, chấn động năng lượng cường đại khiến khóe mắt Đường Thiên co giật. Có thêm năm người, Đường Thiên cảm nhận được áp lực gia tăng cực lớn.
Chỉ thấy quanh thân tiểu đội sáng ngời, sát theo đó mộ ánh đao rộng chừng hơn trượng xé gió bắn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên không hề né tránh, gã muốn thử nghiệm uy lục ánh đao.
Cong eo hít sâu một hơi, đón lấy ánh đao, gã vung quyền.
Ngay khi nắm đấm tiếp xúc với ánh đao, Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kinh người truyền từ thân đao tới, sức mạnh cường đại đó khiến gã dám khẳng định, nếu mình không thu quyền, cánh tay chắc chắn gãy xương.
Áp lực cường đại cũng khiến tiềm năng Đường Thiên bùng phát, gã không hề do dự, quyền phải thu về, quyền trái xuất kích, quyền xuất liên tục, nhanh như tia chớp, trong thời gian cực ngắn, mười quyền đánh chính xác lên cùng một vị trí cua ánh đao.
Ầm!
Ánh đao bể nát.
Thạch Sâm không kìm lòng được đứng bật dậy, mười quyền này tốc độ nhanh chóng vượt xa tưởng tượng của gã. Trước nay gã chưa từng gặp ai xuất quyền nhanh như vậy, quyền như tia chớp, gã thậm chí khó lòng nhìn rõ mỗi đường quyền của Đường Thiên.
Hơn nữa gã không thấy được chút ánh quyền nào, nói cách khác, đại nhân xuất quyền không vận dụng bất cứ năng lượng nào.
Sức mạnh thân thể thuần túy?
Nhìn nhiều ngày như vậy, Thạch Sâm vẫn khó lòng tin nổi.
Đường Thiên hai tay tê tê, thế nhưng sắc mặt phấn chấn, mọi mịt mờ trong lòng đều bị quét sạch. Đấu luyện vài ngày nay khiến gã hiểu rõ. Thánh Vực tuy cường đại nhưng không phải không thể chiến thắng. Sức mạnh của tất cả các hệ thống đều không phân chia cao thấp, chúng chỉ là một con đường khác. Cường đại hay không không ở con đường mà ngươi lặ chọn mà ở mình đi được bao xa trên con đường của mình.
Đột nhiên tỉnh ngộ khiến trong lòng Đường Thiên yên tĩnh lại. Mọi lo ắng xao động mấy ngày qua đều bị quét sạch.
Độ nhiên, ánh đao đầy trời bùng lên từ chùm sáng mười lăm người, như bầy ong vò vẽ ập về phía Đường Thiên. Mỗi ánh đao đều to cỡ bàn tay, mang theo tiếng rít chấn động tâm hồn.
Đường Thiên tâm trầm tĩnh khí, nửa người dưới không hề nhúc nhích, đón lấy những ánh đao này, thân hình hơi trầm xuống.
Chưa bao giờ trong lòng hắn phẳng lặng như vậy. Tất cả võ kỹ đã học lướt qua trong lòng gã. Những võ kỹ đa dạng trước kia đều trở nên cực kỳ rõ ràng trước mắt gã.
Những kỹ xảo vận dụng chân lực của võ kỹ trước kia nhạt đi như làn sương mỳ, bản chất của võ kỹ lặng lẽ nỏi lên trong lòng gã.
Võ kỹ ỷ vào năng lượng, đó chỉ bởi thân thể võ giả không đạt tới mưc độ đó.
Con mắt Đường Thiên đột nhiên sáng lên, một tiếng hú dài, tay phải bỗng vào thế quỷ dị, năm ngón tay như móc câu, đón lấy ánh đao, một trảo xuất ra.
Xẹt xẹt xẹt!
Tia lửa chói mắt bùng lên trên đầu ngón tay Đường Thiên.
Binh ngây dại, đây là. . . Hỏa Liêm Quỷ Trảo? Thế nhưng uy lực này rõ ràng mạnh hơn Hỏa Liêm Quỷ Trảo nhiều. . .
Năm ngón tay Đường Thiên rung động trong phạm vi cực nhỏ, ma sát với khôn khí, nhiệt độ đốm lửa gia tăng kịch liệt, đốm lửa vốn màu đỏ hóa thành trắng, nó nhanh chóng nón rực lên.
Trong không trung, năng lượng dồi dào nhanh chóng bị nhen lửa, ánh sáng trắng chói mắt nhanh chóng thu nhỏ, biến thành từng điểm sáng nhỏ như ánh sao.
Hô!
Trong phạm vi ba trượng xung quanh Đường Thiên là vô số đốm lửa, như bày đom đóm. Chúng tụ tập trên đầu ngón tay Đường Thiên hình thành năm vòng xoáy ánh sáng mỹ lệ.
Ánh đao tinh tế đụng vào những điểm sáng này, liên tiếp bể nát.
Mười lăm người kinh hãi biến sắc, những điểm sáng như đom đóm này bay tới trước mặt họ.
Chăm chú quan sát những điểm sáng, trong lòng Đường Thiên tĩnh lặng lại, Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh vẫn mỹ lệ như xưa. Trước đây Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh một lần chỉ có năm con, thế nhưng trước mắt lít nha lít nhít, có tới cả trăm cả ngàn.
Mình lại mạnh mẽ thêm rồi.
Quỷ Trảo tiền bối, người thấy không? Hỏa Liêm Quỷ Trảo lại mạnh mẽ thêm trên tay ta rồi, chắc chắn ngài đang rất vui phải không. . .
Sắc mặt Đường Thiên đầy kiêu hãnh pha lẫn đau thương.
Ầm, chùm sáng mười lăm người ầm ầm bể nát.
Bình Luận (0)
Comment