Chiến Thần Bất Bại

Chương 584

Đường Thiên như con ếch, hai tay hai chân đột nhiên đạp xuống dưới, nỗ lực giảm bớt tốc độ rơi của mình.
Tốc độ hơi chậm lại, tuy mức độ rất nhỏ, thế nhưng Đường Thiên lập tức phấn chấn, trong đầu gã hiện lên một suy nghĩ cực kỳ to gan.
Vấn đề lớn nhất của mình trên không trung là không có chỗ mượn lực. Thế nhưng nếu mình tự chế tạo được một điểm mượn lực thì sao?
Suy nghĩ đầu tiên của Đường Thiên là nén khí, hình thành tường không khí.
Đường Thiên đang rơi xuống đột nhiên hít sâu một hơi, sức mạnh toàn thân khuấy động, đột nhiên võ một trưởng xuống.
Khác với lúc bình thường, lực lượng ngưng tụ, lần xuất chưởng này lực lượng phân tán, thế nhưng phân bố đều đều, như một vòng tròn lớn.
Tầng không khí bị áp súc hình thành dưới bàn ta Đường Thiên, cảm nhận được lớp không khí cứng rắn, Đường Thiên trong lòng vui vẻ, lập tức thuận thế mượn lực, thân hình đột nhiên bắn lên phía trên.
Đùng!
Lớp không khí bể nát nhưng thân hình Đường Thiên đột nhiên cất cao một quãng.
Thành công rồi!
Đường Thiên vui mừng khôn xiết, không nói hai lời, lại vỗ xuống dưới một cái, thân thể lại nảy lên.
Đùng đùng đùng!
Đường Thiên như mũi tên lửa lung la lung lay, thi thoảng lại nảy lên một cái, lúc trái lúc phải, hoàn toàn không chút tiêu sái, ngược lại có phần chật vật.
Cũng hệt như đoạn phim hoạt hình lật từng tấm một.
Binh đoàn phía sau Tôn Kiệt cười ầm lên, bọn họ trời sinh hiểu cách điều động năng lượng, phi hành với bọn họ thậm chí còn tự nhiên hơn cả bước đi, sớm đã trở thành bản năng. Giờ thấy Đường Thiên nhảy nhảy như ếch, được một lúc lại nhảy về phía trước, đương nhiên thấy nực cười.
Sắc mặt Tôn Kiệt cũng lộ ra ý cười, song trong lòng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ người này trời sinh năng chướng?
Tuy người tại Thánh Vực trời sinh biết sử dụng năng lượng, thế nhưng cũng có xác suất rất nhỏ hoàn toàn không cách nào sử dụng năng lượng. Tại Thánh Vực được gọi là năng chướng, chỉ là khả năng điều động năng lượng bị cản trở. Năng chướng là tàn tật nghiêm trọng nhât, còn nghiêm trọng hơn đứt tay đứt chân. Không tay không chân, chỉ cần có thiên phú điều động năng lượng, cuộc sống vẫn không có gì trở ngại. Năng lượng làm được hầu hết những chuyện cần chân tay, thậm chí nhiều vị đại sư vì thân thể tàn tật bẩm sinh, càng ỷ vào khống chế năng lượng, cũng càng tập trung, khiến cho trên một số lĩnh vực họ càng xuất sắc.
Bất cứ lĩnh vực nào của Thánh Vực đều không tách khỏi khống chế năng lượng.
Tôn Kiệt vốn còn chút kiêng kỵ lúc này chẳng hề kiêng dè. Cho dù đối phương xuất thân đại tộc, cho dù được sủng ái, năng chướng cũng là bi kịch lớn nhất cuộc đời hắn.
Càng trong đại tộc, đấu tranh nội bộ càng kịch liệt, loại phế vật như vậy căn bản không có không gian sinh tồn. Bọn họ chỉ có thể phụ thuộc vào người khác, sống trong bóng râm của kẻ khác, kéo dài hơi tàn.
Chắc vì vậy nên mới bỏ quê hương tới Thương Châu này.
Thật đáng tiếc, phế vật như vậy chẳng hề có giá trị sử dụng.
Nhìn Đường Thiên "gian nan" cất cao, Tôn Kiệt cảm giác mình đúng là chuyện bé xé ra to, vì một tên rác rưởi như vậy mà lãng phí biết bao thời gian. Én bạc nhảy lên đoản kiếm vũ yến, năng lượng cuồn cuộn không ngừng tu bổ thân thể nó.
Chỉ chớp mắt, én bạc đã hoàn hảo như lúc ban đầu, linh hoạt nhảy lên vai Tôn Kiệt.
Đột nhiên hắn ồ lên một tiếng.
Một cái bóng mờ mang theo tàn ảnh xanh lam bỗng bay tới trước mặt hắn.
Mầm Mầm sắc mặt phã nộ, gương mặt núc thịt của nó nhe răng với Tôn Kiệt. Ngày thường nó hưởng thụ quá mức, tuy mcọ cánh nhưng bình thường vẫn là Tiểu Nhị mang nó phi hành. Tính cách nó quấn người, lại coi đây là biểu hiện thân mật của Tiểu Nhị, nếu ngày nào Tiểu Nhị không dẫn nó đi chơi, nó sẽ lộ vẻ mất mác, ủ rũ như thất sủng.
Tiểu Nhị cũng chẳng thể làm gì được, từ lúc Mầm Mầm liều minh chặn công kích giúp y, mỗi lần thấy vẻ ủ rũ của Mầm Mầm, y lại bất giác nhớ lại ngày ấy, cho nên vẫn tương đối dung túng cho Mầm Mầm.
TÍnh toán với một mầm hồn tướng làm gì. . .
Vừa rồi Mầm Mầm đột nhiên rơi xuống, nó sợ tới mức ra sức vẫy cánh, rốt cuộc ngừng lại cách mặt đất khoảng mười trượng. Khi nó thấy Tiểu Nhị bị thương hôn mê, lập tức nổi giận, không hề do dự bay vèo tới báo thù cho Tiểu Nhị!
Thân thể nung núc thịt, cặp cánh xanh lam, trên trán là một viên đá nhô ra non nửa!
Cái gì đây?
Tôn Kiệt nghi ngờ không thôi, rối hồn ư? Không giống lắm.
Thân thể Mầm Mầm mập mạp đầy đặn, trông rất khác hồn tướng bình thường.
ÁNh lam lóe lên, hai mắt Tôn Kiệt cũng hoa lên, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng, hắn biến sắc, én bạc trên vai hóa thành một vệt sáng đón đánh ánh lam.
Một lam một bạc, hai luồng sáng không chút hoa mỹ đánh thẳng vào nhau.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp thoe lại khiến ai nấy trợ tròn hai mắt.
Ngay khi hai bên sắp va chạm, Mầm Mầm đột nhiên trầm xuống, xuất hiện dưới én bạc, hai tay nhanh như chớp duỗi ra, đột nhiên ôm lên con én.
Hai luồng sáng một xanh một bạc đan xen giữa không trung.
Én bạc như cảm hấy nguy hiểm cận kề, ra sức giãy dụa, không ngừng há miệng phun ra từng luồng bão táp năng lượng kinh khủng.
Rầm rầm rầm!
Cơn bão năng lượng mãnh liệt tàn phá khắp nơi, không khí suốt mấy chục dặm bị khuấy đảo.
Thế nhưng Mầm Mầm đã nhân cơ hội này vươn mình ngồi lên lưng én bạc, bão năng lượng không cái nào phun trúng nó. Mầm Mầm nhe hàm răng trắng như tuyết, sắc mặt lộ vẻ hung cá. Vừa nãy chính con én này đã khiến Mầm Mầm bị thương, Mầm Mầm tức giận vô cùng, đột nhiên cúi đầu xuống, cắn lên cổ én bạc.
Rắc rắc!
Thân hể én bạc cứng đờ, Tôn Kiệt cũng biến sắc.
Răng rắc răng rắc!
Én bạc như miếng bánh bích quy, bị Mầm Mầm gặm từng cái một, hơn mười giây sau, con én bạc đã nằm gọn trong bụng Mầm Mầm.
Ai nấy chỉ cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.
Én bạc hoàn toàn do năng lượng tạo tành, năng lượng ẩn chứa trong nó cực kỳ đáng sợ! Nếu nó nổ tung, phạm vi mười dặm chắc chắn sẽ bị san thành bình địa.
Nhưng. . . Nó lại bị ăn tươi. . .
Tôn Kiệt chấn động mãnh liệt nhất, hắn trợn tròn mắt nhìn con vật nhỏ hung hãn này, hầu như không tin nổi vào mắt mình.
Đây cũng là năng lượng sau khi năng biến!
Ợ!
Mầm Mầm sắc mặt thỏa mãn ợ một tiếng no nê, viên đá trên trán nó bỗng sáng lên ánh lam nhạt. Từng dòng ánh sáng lam chảy xuôi theo tảng đá, đi hắp thân thể Mầm Mầm. Tia sáng màu lam mềm mại như nước, chia thành hai bộ phận, một chảy vào cặp cánh phía sau, cặp cánh không ngừng sinh trưởng, lại lớn thêm một chút. Mà một bộ phận khác lại truyền tới nắm tay Mầm Mầm, tụ tập thành một cặp giáp tay màu xanh lam.
Giáp tay cực kỳ mê người, vừa vặn bao phủ đôi tay nho nhỏ của Mầm Mầm.
Mầm Mầm cảm giác mới lạ, hai nắm đấm nhỏ đập ầm ầm vào nhau, ánh sáng lóe lên. Mầm Mầm hưng phấn, hai mắt sáng bức người, ầm ầm vỗ ngực, miệng y y a a quái dị.
Sắc mặt Tôn Kiệt có phần khó coi, nhưng đúng lúc này, thân hình hắn cứng đờ.
Mầm Mầm đột nhiên ngừng lại, giơ cao hai tay, con mắt nhì chăm chăm vào hắn.
Mầm Mầm gầm gừ một tiếng, nhào về phía Tôn Kiệt.
Tôn Kiệt biến sắc, ánh sáng lam này tốc độ cực nhanh, hắn không hề nghĩ ngợi, lại vung thanh kiếm vũ yến lên.
Một ánh quyền xanh lam chỉ lát nữa là bắn trúng mũi kiếm của hắn, Tôn Kiệt cắn răng, năng lượng trong cơ thể điên cuồng truyền vào kiếm vũ yến!
Nhưng khiến hắn vạn vạn không ngờ tới là ánh quyền xanh lam của Mầm Mầm đột nhiên hóa thành nhu lực, nắm lấy thân kiếm vũ yến, sau đó thân thể thừa cơ rung động, như con bạch tuộc ôm lấy thanh kiếm.
Thân thể nó khéo léo kinh người, như treo trên thân kiếm, đầu chỉ cách mũi kiếm một khoảng rất nhỏ.
Mầm Mầm ngẩng đầu nhếch miệng cười với Tôn Kiệt, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết. Nó đột nhiên cúi đầu, há miệng cắn về phía mũi kiếm.
Răng rắc răng rắc!
Thân kiếm cực kỳ cứng rắn giờ như miếng bánh xốp giòn, bị Mầm Mầm gặm lấy gặm để.
Tôn Kiệt choáng váng, hai hàng răng trắng trẻo kia như hai lưỡi đao thép, không, đao thép chắc chắn không thể hung tàn được như vậy, hắn thậm chí thấy được mảnh sắt vỡ vụn bắn tung ra giữa hai hàm răng Mầm Mầm.
Càng khiến Tôn Kiệt hồn phi phách tán là năng lượng hắn truyề vào thân kiếm lại như đá rơi xuống biển, biến mất không còn tăm hơi.
Chỉ thấy thanh kiếm vũ yến trong tay Tôn Kiệt rút ngắn với tốc độ knh người. Tôn Kiệt giật mình, ném nửa đoạn kiếm còn lại đi, cuống quít lui về phía sau.
Răng rắc răng rắc!
Âm thanh không lớn nhưng như một luồng khí lạnh quét qua toàn trường.
Mọi ánh mắt đều tập trung lại lên bóng dáng điên cuồng gặm kiếm này.
Thân kiếm không còn. . . Ngay chuôi kiếm cũng chẳng tha. . .
Đây rốt cuộc là thứ quái vật gì?
Trong lòng ai nấy đều không khỏi lộ ra nghi vấn. Tôn Kiệt chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo thấu xương, kiếm vũ yến theo hắn đã nhiều năm, năm xưa hắn dùng nhiều tiền của nhờ một vị đại sư luyện binh chế thành. Nó theo hắn vài chục trận chiến lớn lớn nhỏ nhỏ, chưa bao giờ chịu chút thương tổn nào, cho dù năng lượng sau khi năng biến cũng không thể thương tổn được nó.
Nhưng… Trước mặt hai hàm răng chỉnh tề trắng buốt kia, nó lại trở nên cực kỳ mềm yếu.
Thế nhưng càng khiến hắn khó tin hơn nữa là con quái vật này đang hấp thu năng lượng của hắn! Đây mới là điều khiến hắn sợ hãi. Phải biết sau khi bước vào cảnh giới bạc, năng lượng được năng biến không chỉ bành trướng kịch liệt về số lượng, tính phá hoại cũng gia tăng theo cấp số nhân.
Năng lượng như vậy căn bản không thể hấp thu!
Nhưng. . . Vừa rồi chỉ trong nháy mắt, một nửa năng lượng trong cơ thể Tôn Kiệt bị rút đi! Đây mới là diều khiến Tôn Kiệt hoang mang quăng kiếm, hắn có một dự cảm, nếu hắn không quăng kiếm, năng lượng trong cơ thể mình sẽ bị đối phương hút sạch.
Mà thân thể mình tuyệt đối không cứng rắn hơn kiếm vũ yến kia!
Toàn trường cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhai nuốt răng rắc cùng tiếng thở dốc "phì phò" "phì phò" của Đường Thiên.
Sau lưng Mầm Mầm, Đường Thiên đang "gian nan" cất caotừng bước một, chiêu thức vừa nghĩ ra Đường Thiên đặt tên là "Kiền Bạt" Tiểu Húc Húc có Bào Thương, mình có Kiền Bạt, có điều. . . Mệt quá thôi. . .
Hơn nữa hình như không ai buồn để ý tới mình.
Khi đoạn chuôi kiếm cuối cùng bị gặm xong, Mầm Mầm ngẩng đầu, cặp mắt xanh lam cong thành hai đường vòng cung ánh trăng, gương mặt núc thịt của nó thỏa mãn, nhếch miệng cười ngây ngô, thế nhưng trong mắt mọi người lại trở thành hình ảnh đáng sợ nhất.
Hai hàm răng trắng noãn như tuyết còn lưu lại vài mảnh sắt, như con dã thú rừng sâu hung bạo nhất vừa ăn uống no nê, trên răng còn lưu lại mảnh thịt đẫm máu.
Thật.. Quá hung tàn!
Bình Luận (0)
Comment