Chiến Thần Bất Bại

Chương 592

Cuối cùng người đồng hành cùng Thạch Sâm là Đường Thiên, vấn đề xuất hiện lúc lựa chọn hàng mẫu. Khi Đường Thiên lựa chọn hàng mẫu, Binh há hốc mồm, trên người Đường Thiên đồ đạc chất đống như núi, tầng tầng lớp lớp, chủng loại càng thêm kỳ quái. Chọn ra cái gì mới tốt? Hỏi Thạch Sâm, Thạch Sâm cũng ra vẻ bó tay. Những thứ này Thạch Sâm đều chưa từng thấy, càng không nói tới ước định giá trị của chúng.

Binh định tìm Hạc tới làm quân sư song khi thấy Hạc đang điên cuồng tu luyện, hắn không nhẫn tâm quấy rầy. Lăng Húc và Tỉnh Hào cũng tu luyện điên cuồng, mọi người bị thất bại lần trước kích thích không nhẹ.

Binh không thể làm gì khác đành thông qua Vương Hoài Tiên tìm một vị thương nhân địa phương, thế nhưng thương nhân này cũng lắc đầu lia lịa, những thứ chưa từng thấy, hắn nào dám nói giá.

Binh nhanh chóng nghĩ ra một cách khổ một lần thoải mái mãi mãi, phái luôn Đường Thiên theo Thạch Sâm, ném cho Đường thần kinh một câu tùy cơ ứng biến rồi vô trách nhiệm bỏ đi.

Binh phán đoán hành động của Phồn Tinh Châu chắc sẽ không nhanh, thế cục Phồn Tinh Châu vi diệu, mà Tôn Kiệt bị diệt cũng khiến những người khác không dám khinh thường thực lực bọn họ, hơn nữa sẽ nghi thần nghi quỷ đối với lai lịch bọn họ.

Thời gian bước đệm này cực kỳ quan trọng đối với Thương Châu, hắn có chuyện cần kíp hơn phải quan tâm.

Thông qua Vương Hoài Tiên, hai ngôi sao khác của Thương Châu đã bắt đầu sơ tán dân chúng, còn những người không muốn rời khỏi Thương Châu dẫn người nhà tới pháo đài đen. Tuy đây chỉ là một bộ phận của Thương Châu, thế nưhung nhân khẩu của pháo đài đen nhanh chóng đạt tới sáu vạn người. Pháo đài đen không thể chứa được nhân khẩu đông đảo như vậy, được sự trợ giúp của Sylar, khái niệm nhóm pháo đài được đưa ra.

Lấy pháo đài đen làm trung tâm, mười hai bảo tháp cao chót vót kéo dài ra ngoài, lại dùng kỹ thuật Bảo Thành sắp xếp năng lượng, cùng tạo thành một hệ thống cứ điểm khổng lồ.

Binh thân là danh tướng, khi thấy thư kế hoạch của Sylar cũng phải hít một hơi lạnh.

Căn cứ theo tính toán của Sylar, nếu quần thể cứ điểm này được thành lập có thể khống chế khoảng một phần tư năng lượng của sao Hồng Thảo, điều này đủ khiến bọn họ chiếm hết lợi thế sân nhà. Sylar đặt tên quần thể cứ điểm này là Sâm Lâm Kiếm Bảo, đồng thời tính toán ra, nếu số lượng bảo tháp lên tới ba mươi sáu, hiệu ứng chất chồng có thể khống chế toàn bộ năng lượng trên sao Hồng Thảo.

Đến lúc đó sao Hồng Thảo sẽ trở thành một cứ điểm tinh cầu không gì phá nổi.

Binh thử thôi diễn vài lần, phát hiện muốn công phá quần thể cứ điểm như vậy cần trả giá cực cao.

Hắn không hề do dự lập tức thúc đẩy kế hoạch "sâm lâm kiếm bảo". Trên tay hắn có nhân lực sung túc, thế nhưng đồng thời, hai người từng có kinh nghiệm trong binh đoàn ba mươi sáu là Trầm Vinh và Hạ An cũng đưa ra dự toán chiến tranh. Cho dù nhân lực miễn phí, chiến lực miễn phí, thế nhưng đồ ăn, dược phẩm, đồ dùng tu luyện vân vân, tiêu hao vẫn lên tới một trăm hai mươi triệu vân tệ.

Thiếu tiền lập tức trở thành vấn đề quan trọng nhất.

Đường thần kinh tức giận tới mức kêu to oa oa, gã cũng cực kỳ bất mãn với việc kế hoạch tu luyện của mình bị cắt đứt. Thế nhưng Binh dùng một câu "ngươi là người đứng đầu, ngươi không nghĩ cách ai đi nghĩ cách" lập tức khiến Đường Thiên vòng lại.

Được rồi, ai bảo mình là thủ lĩnh, Đường Thiên cúi đầu ủ rũ, đi theo Thạch Sâm.

Có điều đi không được bao lâu, Đường Thiên lập tức khôi phục sức sống.

Đùng đùng đùng, Đường Thiên giẫm lên thuẫn không khí, kêu oa oa xông thẳng về phía trước, để lại một loạt tiếng nổ trên không trung.

Thạch Sâm liếc mắt nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại, hắn nhìn sang đội viên, quát khẽ: "Duy trì đội hình, chú ý đề phòng."

Những người khác hiểu ý, toàn bộ đội ngũ tản ra, như hai cánh chim lớn, do thám ở hai cánh thi thoảng lại lao lên trước, quét qua xung quanh.

So với Đường Thiên thanh thế hùng vĩ, U Châu Quỷ Kỵ của Thạch Sâm lại lặng lẽ không một tiếng động, như một bầy dơi đen tĩnh lặng lướt qua khong trung. Thực lực cá nhân cùng kỷ luật chiến thuật xuất sắc của U Châu Quỷ Kỵ bộc lộ toàn bộ, từ đầu tới cuối không hề giao lưu một câu, yên tĩnh tới mức người ta ngột ngạt.

Đường Thiên chơi tới quên cả trời đất, gã vừa lĩnh ngộ Kiền Bạt, cực kỳ say mê kỹ xảo này. Gã thử nghiệm các loại kình lực bất đồng cùng biến hóa của nó, chặng đường khô khan bỗng trở thành nơi tu luyện của gã. Kiên trì không ngừng tu luyện ắt sẽ thu được thành quả, tiếng nổ do Kiền Bạt của Đường Thiên nhỏ hơn trước đây rất nhiều.

Phi hành một hồi lâu, Thạch Sâm đột nhiên nói: "Đại nhân, phía trước cần lên cao, tới của biển rồi."

"Lên cao? Cửa biển? Đó là cái gì?" Đường Thiên sửng sốt.

Thạch Sâm trong lòng kinh ngạc, đại nhân ngay cửa biển cũng không biết? Chẳng lẽ Dã Nhân Châu khác với Nam Vực? Hắn giải thích: "Chúng ta cần lên trên không năm mươi dặm, xuyên qua cửa biển tiến vào biển năng lượng."

"Biển năng lượng? Chẳng lẽ các ngươi không đi qua cửa sao?" Đường Thiên kinh ngạc.

"Cửa sao?" Thạch Sâm nghĩ một lát, đại thể hiểu được ý gì, lắc đầu: "Nam Vực không có cửa sao, thuộc hạ cũng chưa từng nghe nói nơi nào có cửa sao. Chẳng lẽ là kỹ thuật Dã Nhân Châu vừa khai phá?"

Đường Thiên còn chưa kịp trả lời, một luồng sáng đã lọt vào tầm mắt gã, Đường Thiên ngây ngẩn.

Luồng sáng đường kính khoảng năm mươi trượng, do từng luồng sáng cực nhỏ tạo thành, như một biển ánh sáng chảy xuôi xuống, một đầu khác của nó kéo lên tít trên bầu trời.

"Đây là cửa biển ư?" Đường Thiên hoàn toàn bị luồng sáng trước mắt thu hút, cực kỳ hiếu kỳ.

"Đúng vậy." Thạch Sâm lần này biết đại nhân thật sự chưa từng thấy cửa biển, hắn liếc mắt nhìn ánh sáng, cảm khái nói: "May là cửa biển này quá nhỏ, chiến thuyền không thể vào được, nếu không chúng ta sẽ rất phiền phức."

"Chiến thuyền?" Đường Thiên lại bị một danh từ khác thu hút.

Xem ra trước đây đại nhân rất ít khi ra ngoài. . .

Thạch Sâm giải thích: "Ra khỏi cửa biển chính là biển năng lượng. Biển năng lượng là năng lượng vô biên vô hạn, hơn nữa ẩn chứa rất nhiều tạp chất, có lực ăn mòn cực mạnh, thực lực không đủ căn bản không thể ra biển. Nếu khoảng cách quá xa cần phải ngồi thuyền, những con thuyền này có cường gia thay phiên ngăn cản ăn mòn. Chiến thuyền chuyên dùng để chiến đấu trên biển, uy lực rất mạnh. Có chiến thuyền có thể chứa cả một binh đoàn, nó có thể gia tăng thực lực binh đoàn."

"Lợi hại vậy à!" Đường Thiên hai mắt bừng sáng: "Có tiền chúng ta mua chiến thuyền đi!"

Thạch Sâm nghe thấy câu này, hai mắt lóe lên vẻ kích động, trước nay hắn vẫn khao khát có được một chiếc chiến thuyền, thế nhưng chiến thuyền có bé đến đâu hắn cũng không gánh nổi. Mỗi lần phi hành trong biển năng lượng, thân thể bọn họ đều bị năng lượng ăn mòn rất nặng. Những ăn mòn này một khi không xử lý tốt rất dễ chuyển biến thành ám thương khó lòng khỏi hẳn.

Chữa trị thân thể sau khi chiến đấu cũng là một khoản chi cực lớn.

Tiến vào luồng sáng, Thạch Sâm lập tức nhắc nhở: "Đại nhân, bay lên trên."

"Được!" Đường Thiên nóng lòng muốn thử, giẫm lên không khí thuẫn kích thuật, dùng từng đợt Kiền Bạt. Tốc độ lên cao của hắn cực nhanh, lập tức bỏ mọi người lại. Về mặt phương vị, Kiền Bạt khi lao các góc độ khác đều không bằng khi lao lên vuông góc.

Năm mươi dặm trên không trung, Đường Thiên chưa từng thử bay cao như thế, lúc trước cao nhất chỉ là lên tới tầng mây.

Càng bay lên cao, ánh sáng càng rắn chắc, bọn họ như bay dọc theo một cái ống lớn.

Kiền Bạt liên tục tới độ cao năm mươi dặm, cho dù thể lực quái thú như Đường Thiên cũng cảm thấy không chịu nổi. Bọn Thạch Sâm cũng chẳng khá hơn, gương mặt ai nấy lộ vẻ mệt mỏi, bay lên theo hướng vuông góc tiêu hao năng lượng hơn phi hành bình thường mấy lần.

Lúc này nồng độ năng lượng xung quanh bọn họ đã lên tới mức cực kỳ đậm đặc, ánh sáng đã trở nên cực kỳ chói mắt. Đám người Thạch Sâm dồn dập thúc đẩy lồng năng lượng, khi ánh mắt bọn họ lạc tới người Đường Thiên, lập tức bị cảnh tượng xung quanh Đường Thiên làm cho kinh ngạc.

Những luồng năng lượng đầy tính ăn mòn kia như bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy khỏi thân thể Đường Thiên ba thước, không thể tiến thêm. Xung quanh Đường Thiên hình thành một khu vực trống không.

Đám người Thạch Sâm kiến thức rộng rãi thấy cảnh này cũng không khỏi ngây người.

Đây là hiện tượng gì?

Hoàn toàn chưa từng nghe nói!

Bọn A Lãnh càng thêm kính nể, tới này võ nghệ kỳ nghệ đều bị lũng đoạn trên tay đại tộc. Bọn họ chư từng thấy môn công pháp như của bọn Mãnh Nam đại nhân, thế nhưng chắc chắn bất phàm.

Thạch Sâm lại có biểu hiện bình tĩnh hơn hẳn, hắn đã lười suy nghĩ, vì hắn phát hiện mình có nghĩ thế nào cũng không thông được. Lúc trước toàn bộ đội ngũ đều cần hắn quyết định, hắn vốn cảm thấy tốn công tốt sức, giờ chỉ cần nghe lệnh là được, ngược lại không cần suy nghĩ nhiều.

Lai lịch Mãnh Nam đại nhân ra sao? Hắn không buồn để ý.

Viu, Đường Thiên chỉ cảm thấy phá tan được một tầng bình phong vô hình, đột nhiên ánh sáng trước mắt tối sầm lại, tầm mắt lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Đường Thiên rốt cuộc cũng hiểu biển năng lượng mà Thạch Sâm nói rốt cuộc là sao.

Hư không trước mặt đầy rẫy loạn lưu năng lượng vô cùng vô tận, dày đặc vô cùng. Những loạn lưu năng lượng này không có bất cứ quy luật nào, có cái hình thành vòng xoáy, lượn vòng như bầy cá, kéo theo phần đuôi như sao chổi lướt qua, có cái hình thành vệt lốm đốm, bồng bềnh bất định. . .

Màu sắc của chúng khác nhau, sắc thái sặc sỡ.

Khi toàn bộ hư không đều là loạn lưu như vậy, tình cảnh cực kỳ mỹ lệ và đồ sộ, khiến Đường Thiên không khỏi ngây ngốc một hồi. Một lúc sau gã mới khôi phục tinh thần, thở dài nói: "Thật hùng vĩ!"

Thạch Sâm nghe vậy biết Mãnh Nam đại nhân quả thật chưa từng tới biển năng lượng, hắn nhắc nhở: "Nhưng không chỉ hùng vĩ thôi đâu."

"Vậy còn gì nữa?" Đường Thiên không khỏi bật thốt.

"Nguy hiểm." Thạch Sâm giải thích: "Có loạn lưu năng lượng lớn như ngôi sao, nếu không cẩn thận bay gần sẽ bị nó thôn phệ. Cái này vẫn còn tốt, tương đối dễ phát hiện, đáng sợ nhất là một số loạn lưu năng lượng tính chất đặc thù. Những loạn lưu năng lượng này cực kỳ nguy hiểm song lại rất bí ẩn, xen lẫn trong những loạn lưu khác, không dễ phát hiện. Nếu va phải cũng chỉ có thể tự nhận xui mà thôi."

Đường Thiên nghe vậy trợn tròn hai mắt: "Vậy chẳng phải càng khó lòng phòng bị?"

"Ừ." Thạch Sâm gật đầu: "Vì thế ngồi thuyền là tốt nhất, phòng ngự của thuyền cũng tốt, tương đối an toàn. Cho dù là thuyền thương cũng an toàn hơn rất nhiều. Giờ đã rất ít người phi hành qua biển, dẫu sao cũng khá nguy hiểm."

"Sau này chúng ta phải mua thuyền!" Đường Thiên quả quyết nói, đột nhiên gã nghĩ tới một vấn đề, tò mò hỏi: "Lúc trở về chúng ta làm sao tìm được sao Hồng Thảo?"

"Hải đồ cùng năng cực châm." Thạch Sâm nói tiếp: "Lúc nữa bay ra ngoài đại nhân sẽ phát hiện cửa biển rất dễ thấy. Cửa biển của sao Hồng Thảo không lớn nhưng chỉ cần đi vào phạm vi trăm dặm vẫn rất dễ phát hiện."

"Xuất phát xuất phát!" Đường Thiên không chờ nổi nữa, càng khiến hắn vui vẻ là vùng hư không này có không khí.

Có không khí là Kiền Bạt của hắn có đất dụng võ rồi.

"Đi thôi, chặng này đường không ngắn đâu!" Thạch Sâm nhắc nhở rồi lên đường xuất phát trước tiên.

Đoàn người bay vào sâu trong biển năng lượng.

Bình Luận (0)
Comment