Chiến Thần Biến

Chương 116

Độ cao vị trí chỗ Đằng Phi bọn họ là chỗ ngọn núi cao nhất của Cổ Thần Thánh Sơn, đỉnh núi độ dốc hơi lài có tới hai ba ngàn thước, giữa ngọn núi còn có một hẻm núi rất rộng, trong hẻm núi này qua hàng ngàn hàng vạn năm, không biết đã

tích lũy bao nhiều tuyết trắng trên đó, một khi tuyết lở đổ xuống sẽ giống như ngày o tận thế, thể như lôi đình vạn quân không thể chống đỡ!

Lúc này toàn bộ đỉnh núi Cổ Thần Thánh Sơn đều bắt đầu chấn động lên, đám người Lăng Thi Thi ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, kinh hãi nhìn một đường tuyết trắng như sóng thần gào thét cuồn cuộn cuốn xuống phía dưới.

- Không xong, chạy mau!

Tùng bá cố gượng chống tay đứng dậy, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược không biết đặt trong đó đã bao nhiêu năm, không chút do dự nuốt vào, cả người tinh thần phấn chấn, cởi áo khoác, công Bạo Long lên lưng, dùng áo khoác buộc chặt Bạo Long trên mình, tay trái ôm theo Lăng Thiên Vũ, tay phải kẹp lấy Lăng Thi Thi, bay vút xuống hướng dưới chân núi.

Lăng Thi Thi la lớn: - Đằng Phi!

Nhưng vào lúc này, chạy trối chết là lựa chọn duy nhất, nếu không trốn kịp sẽ bị chôn vùi dưới tuyết lở khủng bố này, ai cũng đừng nghĩ sống sót!

Bên kia sau khi Phúc bá nuốt vào viện Huyết Nguyên Đan, cảm giác thương thế toàn thân gần như chỉ trong nháy mắt liên hoàn toàn không có cảm giác, Đấu tuyến đã đình trệ nhiều năm bắt đầu nổi lên mãnh liệt.

“Ầm!”

Một lực lượng cực kỳ hùng mạnh, trong giây lát phá mở bình cảnh của Phúc bá, thực lực của lão ngay khoảnh khắc tăng vọt đến bậc chín đỉnh phong, chỉ kém một bước là có thể đột phá đến cảnh giới Đấu Thánh!

Không kịp vui sướng, không kịp củng cố, Phúc bá cầm lấy Băng Liên cấp Dược Vương, thân thể rồi lại bay lên trời, bằng vào viện Huyết Nguyên Đan này trong nháy mắt sinh ra lực lượng, làm cho thực lực của lão giờ khắc này đạt tới cảnh giới cấp Thánh, có thể lăng không phi hành!

Chỉ trong vài lần hô hấp Phúc bá đã đuổi kịp Tùng bá, từ trong tay Tùng bá tiếp nhận Lăng Thiên Vũ, cùng nhau bay vút xuống hướng phía dưới Cổ Thần Thánh Sơn.

Toàn bộ ma thú ở mặt phía đông sườn núi, tất cả đều điên cuồng chạy trốn, làm như không thấy đám người Phúc bá, điều này cũng giúp Phúc bá và Tùng bá có thể lựa chọn địa thế hơi lại một ít chạy như bay xuống phía dưới.

Đường tuyết lở kia cách phía sau bọn họ không đến một trăm thước, nơi nó cuốn qua hết thảy toàn bộ bị vùi lấp cắn nuốt.

Chạy đến dưới chân núi, hai người Phúc bá và Tùng bá gần như trở thành nó mạnh hết đà, nghe tiếng “ầm ầm” vang vọng từ rất xa phía sau, trong lòng vẫn còn kinh hồn chưa ổn định.

Phúc bá quay đầu lại nhìn Cổ Thần Thánh Sơn, bỗng nhiên nước mắt già tuôn ra.

- Tiểu thư! Đã mười ngày rồi, Đằng công tử hắn... không còn hy vọng rồi!

Thanh âm của Phúc bá có chút run rẩy, khuyên giải an ủi Lăng Thi Thi đang si ngốc nhìn về phía Cổ Thần Thánh Sơn.

Bạo Long ngồi ở chỗ kia, ủ rũ, trầm mặc không nói.

Trước mặt Lăng Thiên Vũ đặt cây Bằng Liên ngàn năm sáng lóng lánh kia, qua giám định cây Bằng Liên ngàn năm này ít nhất có tới hai ngàn năm, có thể nói là Dược Vương tuyệt thế!

Nhưng mà lúc này trong lòng mọi người nhưng không có nửa điểm vui mừng gì đáng nói.

Ngày đó sau khi tuyết bằng kinh thiên động địa kia qua đi, mọi người liền như phát điện quay trở lại trên núi tìm kiếm Đằng Phi.

Không có gặp được một con ma thú, tất cả ma thú ở mặt phía đông đều bị tuyết lở sợ quá chạy mất. Bọn họ đau khổ tìm kiếm bảy tám ngày, nhưng không thu hoạch được gì.

Vốn chỗ vách đá dựng thẳng đứng cả tám ngàn thước kia, giờ phút này đã bị tuyết trắng bao phủ toàn bộ sườn núi mặt phía đông hoàn toàn biến đổi bộ dáng.

- Tiểu muội! Chúng ta... đi!

Lăng Thiên Vũ môi khô héo, thần sắc đau thương, hắn không nghĩ tới một chuyến đi này rốt cục tìm được linh dược cần thiết để cứu mẫu thân, nhưng phải trả giá bằng một sinh mệnh của bằng hữu.

Lăng Thiên Vũ từ thuở nhỏ tiếp nhận giáo dục hầu như không khác gì giáo dục của hoàng tử hoàng gia, hắn có thể xem mọi người đều như một quân cờ, tương lai của hắn chú định phải ở trên địa vị cao.

Mà người thân ở địa vị cao là không có khả năng có bằng hữu chân chính. Vì o thể Lăng Thiên Vũ trầm ổn, tao nhã, quan hệ với ai dường như đều rất tốt, nhưng

thực chất bên trong lại là cực kỳ cao ngạo.

Kết giao với Đằng Phi, nguyên nhân phần nhiều là bởi vì Đằng Phi trượng nghĩa, mà hắn càng muốn kéo Đằng Phi vào trong quân đội, tương lai cho hắn sử dụng!

Vì thế ở sâu trong nội tâm, Lăng Thiên Vũ chỉ xem Đằng Phi trở thành một nhân tài phi thường trọng yếu, cho dù Đằng Phi nhiệt huyết hào hùng, trực tiếp đưa cho bọn họ một viên Huyết Nguyên Đan do Huyết Lan ngàn năm chế thành, lại chân thành nhiệt tình trợ giúp bọn họ tìm kiếm Bằng Liên ngàn năm, ý tưởng ở sâu trong lòng Lăng Thiên Vũ cũng không hề thay đổi.

Ngược lại càng tăng thêm ý niệm trong đầu hắn muốn lôi kéo Đằng Phi vào trong quân đội. Người cấp trên chỉ cần đồng tình với cấp dưới là đủ rồi, không cần trở thành bằng hữu chân chính với cấp dưới.

Cho tới nay, Lăng Thiên Vũ đều cho rằng quan điểm của mình không có sai, nhưng lúc này, không biết vì sao trong lòng hắn có hơi đau xót, thậm chí có chút không biết làm thế nào đối mặt với người nhà của Đằng Phi.

- Ta không đi, ta muốn ở lại đây chờ hắn, ta không tin hắn đã chết! Lăng Thi Thi nói, mặt không chút đổi sắc.

Lăng Thiên Vũ đau lòng nhìn thoáng qua muội muội hai mắt sưng đỏ, cả người cực độ tiều tụy. Hơn mười ngày nay, gần như Lăng Thi Thi khóc sắp khô cạn nước mắt, toàn thân tản ra khí tức đau thương, bất cứ người nào đều có thể cảm giác được.

Lúc này, Bạo Long bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía Cổ Thần Thánh Sơn quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, trầm giọng nói:

- Chủ nhân! Ngài yên tâm đi, Hải Uy Thành bên kia có ta ở đây, không ai dám động tới Đằng gia mảy may!

Bạo Long nói xong xoay người, cũng không thèm nhìn tới đám người Phúc bá, rời đi rất nhanh, thân ảnh cao lớn của hắn càng lúc càng xa.

Đám người Phúc bá, Tùng bá muốn gọi Bạo Long lại, nhưng không biết phải nói gì. Bọn họ cũng đều biết, trong lòng Bạo Long có oán khí, oán khí này cũng có thể hiểu được.

Rõ ràng đây là chuyện của Lăng gia, lại làm cho Đẳng Phi phải ở lại nơi này, Phúc bá thực lực rất mạnh vì sao không mang theo Đằng Phi đi ra?

Phúc bá khổ sở trong lòng, tuyệt đối không kém Lăng Thi Thi. Đâu ai biết, ở thời điểm nguy cấp nhất, Đằng Phi tặng cho lão một viên Huyết Nguyên Đan, bảo lão mang theo Băng Liên ngàn năm chạy đi. Bằng không, lão cũng không thể nào tránh thoát trận tuyết lở cực kỳ khủng bố này.

Hiện tại thực lực của lão đã đột phá đến bậc chín đỉnh phong, tuyệt đối được cho là cường giả đương thời, nhưng Phúc bá lại tình nguyện mình không có đột phá, thậm chí lão nguyện ý thay thế Đằng Phi ở lại trên núi tuyết kia.

- Ôi! Phúc bá thở dài một hơi.

- Các người trở về đi! Ca ca! Mụ mụ còn chờ linh dược của huynh đó, các người đều trở về đi! Ta muốn ở lại nơi này với hắn!

Lăng Thi Thi si ngốc nhìn lên đỉnh núi tuyết, thản nhiên nói.

Lăng Thiên Vũ đưa mắt ra hiệu cho Phúc bá một cái, Phúc bá than nhẹ, ra tay như điện, chém một cái ở sau cổ Lăng Thi Thi. Thân mình Lăng Thi Thi mềm nhũn, lập tức hôn mê đi.

Tùng bá thở dài một tiếng, nói:

- Sau khi trở về, cho người tới chiếu cố cho Đằng gia một chút, về tin cái chết của Đằng Phi... trước hết không nên nói!

Lăng Thiên Vũ gật gật đầu, nói:

- Ta sẽ tự mình đi tới Đằng gia một chuyến, nói với gia gia Đằng Phi, Đằng Phi đang bế quan tu luyện, phải hai ba năm mới có thể xuất quan, ta sẽ cảnh cáo những người muốn gây bất lợi cho Đằng gia kia, động tới Đằng gia chẳng khác nào động tới Lăng gia!

Mọi người lại lắc đầu thở dài một hồi, không có người nào ngờ tới lại phát sinh loại chuyện này, cũng không ai nguyện ý nhìn thấy một cái kết quả như vậy. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nếu sự tình đã phát sinh, cho dù trong lòng có đau thương mấy đi nữa cũng phải tiếp tục cuộc sống. Bọn họ đều là người trưởng thành, đều là nam nhân, tự nhiên không thể buông thả tùy hứng giống như Lăng Thị Thị.

Bình Luận (0)
Comment