Chiến Thần Biến

Chương 164

- Không nghĩ tới, sư phụ Lương Ngọc luôn không tranh với đời, rồi lại cũng sẽ cùng người ta lên lôi đài tiến hành quyết đấu sinh tử. Ôi, hai chữ "cừu hận" này, xem ra thật sự sẽ che mờ đôi mắt của bất kỳ một người lý nào!

Một vị sư phụ trẻ tuổi cảm thán với người bên cạnh.

- Đúng vậy. Nghe nói gia tộc của sư phụ Lương Ngọc bị thế lực địa phương tiêu diệt, lại không quá rõ nguyên nhân cụ thể. Xem ra, người hôm nay đối chiến với sự phụ Lương Ngọc hắn chính là một trong những kẻ thù của nàng. Lại không biết, đối phương thực lực thế nào.

- Ha ha, nghe nói là một thiếu niên. Một người thiếu niên, có thực lực mạnh cỡ nào? Lần này chiến đấu, chỉ sợ cũng là vì sự phụ Lương Ngọc tăng thêm mấy phần uy danh thôi.

- Quả thật là vậy. Thời buổi này, người trẻ tuổi có chút thực lực liền thích tự xưng mình là thiên tài, làm cho hai chữ thiên tài này đều sắp thối đường cái rồi. Chân chính có thực lực thường thường đều rất khiêm tốn, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định bỗng nhiên nổi tiếng!

Nghe nói chung quanh truyền đến các loại tiếng nghị luận, gần như không ai coi trọng Đằng Phi, Đằng Lôi ngồi ở chỗ kia liền có chút tức giận. Hắn đứng dậy, muốn lớn tiếng tranh biện với những người đó, tuy nhiên lại bị huynh trưởng Đằng Long ở bên cạnh ngăn lại.

- Cần gì tranh luận với bọn họ? Lát nữa chiến đấu giữa Đằng Phi với Lương Ngọc chấm dứt, hết thảy sẽ nói rõ. Bất luận thắng bại, đều dùng thực lực nói chuyện. Những người này đánh trống reo hò cỡ nào chăng nữa, lại có tác dụng gì?

Đăng Long nhìn thoáng qua cho con cháu tám đại gia tộc tụ tập bên kia, nhẹ giọng nói:

- Lần này nếu như Đằng Phi có thể giành chiến thắng, phòng chừng những người đó sẽ liên yên tĩnh một thời gian.

Đằng Lôi gật gật đầu. Cuộc sống học viện vài năm khiến Đằng Lôi cũng thành thục trầm ổn hơn nhiều so với quá khứ, hắn cười nói:

- Ta tin tưởng, Đằng Phì nhất định có thể thắng lợi.

Bên cạnh Đằng Vũ lúc này cũng vây quanh một đám cô gái, rầm rì hỏi không ngừng.

- Đằng Vũ. Hôm nay người chiến đấu với sự phụ Lương Ngọc thật sự là đệ đệ ngươi sao?

- Nghe nói đệ đệ của ngươi, ở quê nhà các người dùng kế hủy diệt tám đại gia tộc, có thật hay không?

- Học tỷ. Ta nghe nói, đệ đệ ngươi dáng vẻ rất tuấn tú. . .

Đằng Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ ngồi ở giữa một đám cô gái, tiếp nhận lời tra hỏi như oanh tạc của họ.

Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp im lặng ngồi bên cạnh Đằng Vũ, cũng không nói nhiều, chỉ là lẳng lặng gnhe. Ngược lại là bạn cùng phòng Ngữ Đồng của Đằng Vũ rất có hứng thú cùng các thiếu nữ kia thổi phồng sự lợi hại của Đằng Phi.

- Ai nha, không phải chứ. Ngữ Đồng học tỷ, Đằng Phi kia thật sự lợi hại như người nói vậy sao? Sư phụ Lương Ngọc đều không phải đối thủ?

- Điều này không có khả năng chứ. Sư phụ Lương Ngọc nhưng là Đại Đấu Sư bậc năm, Huyền Băng Chưởng Pháp của người ngay cả Viện trưởng đại nhân đều từng khen ngợi!

- Đúng vậy, đúng vậy. Đệ đệ của Đằng Vũ học tỷ mới 16, 17 tuổi hả? Làm sao lại có thực lực cường đại như vậy?

- Được rồi, các ngươi đừng hỏi nữa. Chiến đấu sắp bắt đầu rồi, chờ chiến đấu chấm dứt, hết thảy không phải đều rõ ràng sao?

Âu Lạp Lạp thật sự có chút chịu không nổi đám nữ sinh của Học viện Thủy Tiến Đấu Võ như cục cưng tò mò này, không khỏi lên tiếng.

- Học tỷ, nàng là ai vậy? Ngươi còn không giới thiệu đôi tỷ muội song sinh này với chúng ta!

Nữ sinh bị Đằng Vũ ngắt lời kia có chút khó chịu, nhìn Đằng Vũ hỏi.

Đằng Vũ hơi hơi lắc đầu, thầm nghĩ: ngươi nếu là biết thực lực chân chính của đôi tỷ muội Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp này, chỉ sợ sẽ không có loại phản ứng hiện tại này nữa.

Đằng Vũ mỉm cười, lạnh nhạt nói:

- Bọn họ hả, bọn họ là bằng hữu của đệ đệ ta, về sau chính là bạn học của chúng ta. Cũng ở Học viện Thủy Tiên Đấu Võ đọc sách.

- Ồ, hóa ra là học muội hả. Ta nói học muội, về sau phải nhớ kỳ, đối với học tỷ phải có lễ phép nha!

Nữ sinh kia khiêu khích nhìn Âu Lạp Lạp nói.

Khóe miệng Âu Lạp Lạp nổi lên một tia cười trào phúng nhàn nhạt, nhưng không đáp lại.

Âu Lôi Lôi lúc này nhẹ giọng nói:

- Bọn họ ra rồi.

Tiếng nghị luận toàn bộ bốn phía lôi đài theo hai bóng người xuất hiện trên lối đài mà dần dần nhỏ đi, mọi người đều nhìn chăm chú vào hai bóng người một nam một nữ trên lôi đài kia.

- Đằng Phi!

Vương Duy Dương trên khán đài, vào lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đằng Phi liền nhận ra kẻ thù khiến hắn ghi lòng tạc dạ này, cho dù Đằng Phi hóa thành tro hắn đều có thể liếc mắt một cái nhận ra được. Nếu không phải người này, hắn hiện tại vẫn như trước là thiếu niên thiên tài sống trong vòng sáng, vẫn như trước là đại thiếu gia dòng chính của Vương gia.

Nhưng hiện tại hắn Đấu tuyền bị hủy, hai cổ tay bị phế, gia tộc cũng bị diệt. Cừu hận với Đằng Phi có thể nói là không đội trời chung!

Con cháu khác của tám đại gia tộc cũng đều dùng ánh mắt cừu hận nhìn thân hình cao lớn trên lôi đài kia.

Lương Ngọc lăng lặng nhìn thiếu niên anh tuấn trầm ổn trước mắt này. Ba năm không thấy, bộ dạng Đằng Phi đã sinh ra thay đổi không nhỏ, dáng người trở nên cường tráng hơn nhiều, người cũng trở nên thành thục. Duy nhất không đổi lại là đôi mắt tinh thuần và ánh mắt kiến nghị!

- Đằng Phi. Chiến đấu hôm nay là quyết đấu sinh tử, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Sau trận chiến này, bất kể kết quả như thế nào, ân oán giữa Lương gia ta và Đằng gia ngươi, xóa bỏ hoàn toàn!

Lương Ngọc nhìn Đằng Phi, chậm rãi nói.

Đằng Phi thật có chút bất ngờ, nhìn Lương Ngọc:

- Lời của ngươi có thể đại biểu toàn bộ Lương gia? Khóe miệng Lương Ngọc nổi lên một nụ cười chua xót:

- Lương gia đã hủy, ta nhận được thư của gia chủ. Về sau, ta chính là gia chủ của Lương gia!

- Ô? Ha ha, như vậy ta tin tưởng, người sau này nhất định sẽ dẫn dắt toàn bộ Lương gia, lại đi lên con đường huy hoàng.

Đằng Phi cười thản nhiên.

- Hiện tại, người thi triển ra toàn bộ thực lực của ngươi, không cần bận tâm cái gi.

Trên khán đài bốn phía lôi đài giờ phút này im lặng như tờ. Đối thoại giữa hai người bị thiết bị khuếch đại âm thanh truyền lên khán đài bốn phương tám hướng, biểu tình của mọi người đều đầy ngạc nhiên.

Lập tức, chính là một tràng nghị luận ông ông vang lên.

- Trời ạ, sư phụ Lương Ngọc cũng quá rộng lượng rồi hả? Giết một Đằng Phi liền cùng gia tộc Đằng Phi xóa bỏ ân oán? Lồng ngực này. . . Chậc chậc!

- Đằng Phi quá cuồng vọng, nhìn dáng vẻ của hắn dường như không đem sự phụ Lương Ngọc để vào mắt, còn ở kia nói mát. Thật sự quá đáng!

- Thiếu niên họ Đằng này, thật sự là đệ đệ của Đằng Vũ học tỷ của học viện chúng ta sao? Giọng điệu hắn thật bá đạo, thật kiêu ngạo nha! Tuy nhiên ta thích!

Một cô gái mê trai nào đó vẻ mặt si mê nhìn Đăng Phi thì thào.

Lương Ngọc nghe xong lời nói của Đằng Phi cũng thoáng sửng sốt, lập tức lạnh nhạt nói:

- Ngươi trước hết nghĩ làm thế nào giữ được tính mạng đi. Ta nói rồi, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Như vậy, xin mời! Đằng Phi cũng không nói thêm. Có chút cừu hận là bất đắc dĩ, thí dụ như trước mắt. Hắn cũng không chán ghét Lương Ngọc, thậm chí bởi vì quan hệ với Đằng Vũ, hắn nhìn Lương Ngọc còn có vài phần thuận mắt, nhưng gia tộc của Lương Ngọc lại bởi vì hắn mà bị diệt. Giữa đôi bên có cừu hận thiên nhiên không thể điều hòa, cho nên, Đằng Phi sẽ không đơn phương tình nguyện cho rằng, chỉ cần mình không muốn giết đối phương, đối phương liền cũng nhất định sẽ hạ thủ lưu tình.

Lương Ngọc vận hành đấu khí trong cơ thể, thực lực Đại Đấu Sư bậc năm thể hiện trên người cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi này đã đủ kinh người. Nhiệt độ trên cả lôi đài đột nhiên giảm xuống, giống như từ ngày hè nóng bức bước vào ngày đông giá lạnh.

Đột nhiên, Lương Ngọc phát ra một tiếng quát yêu kiều, bàn tay nhỏ trắng hướng về phía đỉnh đầu Đằng Phi.

Phía trên bàn tay trắng nõn như ngọc kia nổi lên một tầng hào quang u lam, mang theo một luồng khí lạnh khiến người ta không kìm nổi rét run.

- Huyền Băng Chưởng Pháp, quả nhiên danh bất hư truyền!

Đăng Phi tán thưởng một tiếng, vận tâm kinh Già Lâu La, thân hình nhoáng lên, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thể nhìn rõ, tránh khỏi một chưởng này của Lương Ngọc.

Cái gọi là hành gia nhìn thân thủ liền biết có hay không. Lương Ngọc nhìn thấy thân pháp của đằng phi, lập tức ngày ra, tuy nhiên động tác của nàng không có tạm dừng chút nào. Thân hình phiêu dật, bóng chưởng đầy trời, luồng khí lạnh kinh người kia ngay cả người trên khán đài đều có cảm ứng.

- Huyền Băng Chưởng Pháp của sư phụ Lương Ngọc thật đúng là ngày càng tinh diệu. Nếu nàng có thể đột phá đến cảnh giới Đấu Tôn, như vậy thực lực chỉ sợ sẽ làm tất cả cao thủ Đấu Tôn đau đầu!

Trên khán đài, một lão già dáng người cùng xuống híp mắt, trầm giọng nói.

- Đúng vậy. Sư phụ Lương Ngọc coi như là một trong những nhân tài của Học viện Thủy Tiên Đấu Võ chúng ta trong những năm gần đây nhất. Tuy nhiên, ta thấy thân pháp của thiếu niên họ Đằng kia cũng vô cùng thần diệu. Với cảnh giới của ta, thế mà không nhìn ra bộ pháp của hắn, hơn nữa, hắn một mực né tránh, cũng không ra tay. Thoạt nhìn, sư phụ Lương Ngọc gặp kình địch!

Lên tiếng là một mỹ phụ trung niên đeo mạng màu đen.

Nếu tháo mạng che mặt xuống, chỉ sợ học sinh Học viện Thủy Tiên Đấu Võ ở đây sẽ liếc mắt liền nhận ra, mỹ phụ trung niên này chính là Viện trưởng đại nhân của Học viện Thủy Tiên Đấu Võ!

Mà lão già dáng người cùng xuống bên cạnh nàng chính là Phó Viện trưởng của Học viện Thủy Tiên Đấu Võ!

Chỉ sợ sẽ có rất ít người nghĩ tới, một trận chiến đấu xảy ra vào ngày nghỉ rồi lại tác động đến thần kinh của hai vị lãnh đạo tối cao trong Học viện Thủy Tiên Đấu Võ, cùng nhau chạy tới quan sát.

Một nơi trên khán đài, Lăng Thi Thi lẳng lặng ngồi, nhìn bóng người quen thuộc dưới đài, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, lẩm bẩm:

- Kẻ đáng chết, rốt cục lại nhìn thấy người. Người còn sống, thật tốt!

Trong nháy mắt, Lương Ngọc trên lôi đài đã công ra mười mấy chiếu, mà Đằng Phi thì một mực đều né tránh, một chiêu cũng chưa đánh trả!

Điều này làm cho Lương Ngọc cảm thấy có chút xấu hổ. Cùng một thiếu niên nhỏ hơn mình mấy tuổi quyết đấu, bản thân đã khiến nàng có loại cảm giác ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu không phải cừu hận của gia tộc, khiến nàng không thể không làm như vậy, Lương Ngọc căn bản sẽ không chủ động khiêu chiến Đằng Phi.

Nhưng trước mắt mình đã công ra mười mấy chiếu, đem Huyền Băng Chưởng Pháp thi triển đến vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng ngay cả một góc phương cũng không chạm vào. Điều này đối với Lương Ngọc mà nói quả thật là quá khó tiếp nhận.

- Đằng Phi, vì sao ngươi không đánh trả? Lương Ngọc trầm giọng quát hỏi.

- Lương tiểu thư, ngươi thật sự. . . muốn ta ra tay với người?

Giọng nói của Đằng Phi rất bình tĩnh, không có cảm xúc gì nhưng truyền vào trong tại Lương Ngọc lại giống như sỉ nhục.

- Đây là sinh tử chiến!

Lương Ngọc hét lớn một tiếng, thân hình bỗng nhiên lăng không dựng lên, đôi bàn tay nhỏ dài bùng lên một đoàn quang cầu màu lam thật lớn, tỏa ra rét lạnh vô cùng, đập mạnh tới Đằng Phi!

Gương mặt Đằng Phi mang theo ý cười thản nhiên, nhẹ giọng nói:

- Hư Vô Sinh Hỗn Độn!

Chân Nguyên và đấu khí toàn thân bỗng nhiên xen lẫn cùng một chỗ, một luồng lực lượng hỗn độn vô cùng khổng lồ đột nhiên từ trong thân thể Đằng Phi dâng lên, truyền lên cánh tay Đồng Phi. Đằng Phi mỉm cười, chỉ sử ra năm phần lực lượng, đánh hướng quang cầu màu lam kia!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, thân thể Lương Ngọc giống như một cái diều đứt dây, bị ném lên cao cao, rơi vào trong đám người trên khán đài!

Bình Luận (0)
Comment