Chiến Thần Biến

Chương 174

Đằng Long sửng sốt, nhìn Đằng Phi, không rõ ý tứ của Đằng Phi. Đằng Lôi cũng không hiểu nhìn Đằng Phi, lẩm bẩm nói :

- Còn có một tháng, cho dù bế quan tu luyện thì tăng lên được bao nhiêu chứ?

Đằng Phi mỉm cười, nói:

- Nếu có một viên huyết nguyên đan được luyện chế từ huyết lan ngàn năm thì sao?

Đằng Long sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Đằng Phi, hai má co giật kịch liệt, không dám tin hỏi :

- Ngươi nói đến là huyết nguyên đan? Đằng Phi gật gật đầu:

- Chính là huyết nguyên đang trên tay ta may mắn có mấy viên.

Nói xong, Đằng Phi lấy ra hai viên huyết nguyên đan đưa cho Đằng Long và Đằng Lối mỗi người một viên, sau đó nói :

- Nghe nói dùng huyết nguyên đan có thể đột phá bình cảnh đấu tôn để nhập thánh, tuy nhiên đan dược chung quy là cho người dùng, không phải ai cũng có năng lực đột phá đến cảnh giới Đâu Thành, dược lực của đan dược này rất cường đại, cho nên mỗi người một viên, cùng nhau bế quan đi.

- Đây. . . Đây đúng là Huyết nguyên đan?

ánh mắt Đằng Lôi có chút đăm đăm, thanh âm run rẩy:

- đan dược này rất quý, Đằng Phi. . . ngươi đừng đưa cho ta, cả người ta cộng lại cũng không quý trọng bằng đan dược này, cho ta dùng thì quá lãng phí.

Thần sắc Đằng Long ngưng trọng nói:

- Đúng vậy, Đằng Phi, đan dược này quá quý trọng, có thể khiến đấu tốn nhập thánh, giá trị quá mức trân quý, hiện chúng ta dùng, rất là lãng phí, người cầm lại đi, một ngày nào đó, ta tu luyện đến đỉnh phong của cảnh giới đầu tốn, ngươi lại cho ta, đến lúc đó, dù ngươi không nói, ta cũng sẽ chủ động tìm người đòi.

Đăng Phi cười cười, kéo tay hai người, đem hai viên huyết nguyên đan đặt trong tay của hai người sau đó nói :

- Đại ca, Đằng Lôi, chúng ta là huynh đệ đúng không?

Hai người đều gật đầu.

Đằng Phi lại nói:

- Chúng ta chảy chung một dòng máu, khách khí với ta, chẳng phải là khinh ta sao, đan dược có giá trị, cũng chỉ là vật ngoài thân, gí trị chân chính của nó, cũng không phải là bao nhiêu tiền, mà là cho ai sử dụng. Đằng Lôi, cho dù ngươi hiện tại chỉ có thực lực bậc hai đầu khí, dùng nó cũng không thể đột phá đến bậc ba, nhưng ta vẫn cảm thấy vui vẻ. Bởi vì chúng ta là huynh đệ.

Những lời này làm cho hai người Đằng Long nhiệt huyết sôi trào.

- Đằng Phi. . . ta. . .

Trong lòng Đằng Lôi cảm thấy ấp ám, ngơ ngác nhìn huyết nguyên đan trong lòng bàn tay, không biết nói gì nữa.

Đằng Long nhìn Đằng Phi, sau đó nói :

- Được rồi, ta cũng không từ chối nữa, đúng như người nói, chúng ta chảy chung một dòng máu, vinh nhục cùng nhau.

Đằng Phi gật đầu nói:

- Thời gian một tháng này, chúng ta phải tận dụng tốt, ngươi không chỉ phải hấp thu được lực của huyết nguyên đan mà còn phải tiếp nhận đặc huấn của ta cho ngươi.

Nói xong liền nhìn qua Đằng Lôi :

- Còn ngươi, ngươi cũng đi cùng đi, thực lực ngươi tăng lên quá chậm, nếu cứ như vậy sẽ bị chúng ta bỏ xa, ngươi cam tâm sao?

Đằng Lôi có chút hổ thẹn cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới vài năm trước, ở Đằng gia trấn, hắn bị Ngũ công tử Vương gia dùng chấm đạp lên mặt, ngã xuống đất, nghĩ đến nhiệt huyết trong lòng lập tức sục sôi cắn răng nói:

- Không cam lòng.

- Đúng vậy, đương nhiên không thể cam tâm, Vương gia hiện tại đã bị hủy diệt, nhưng nếu thực lực ngươi không được đề cao, ai biết được sau này có lòi ra vài cái ngũ công tử Trương gia, hay ngũ công tử lý gia đây?

Đằng Phi nói lời này như là nhìn thấu thế giới nội tâm của Đằng Lôi.

Thấy Đằng Lôi đã được khơi dậy ý chí chiến đấu, hắn lại nói :

- Trong một tháng kế tiếp, các ngươi phải nghe ta, nếu sợ hãi, hiện tại có thể rời đi.

Đằng Long thản nhiên cười :

- Không có.

Trong lòng lại nghĩ đến : vài năm này Đằng Phi biến hóa ghê gớm thật, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ phản kháng đấy, nhưng lúc này, giọng điệu Đăng Phi lại giống như các sư phụ trong học viện vậy.

Đằng Lôi lớn tiếng nói :

- Yên tâm đi, khổ như thế nào, ta cũng chịu được.

Một ngày sau, hậu viện của nhà số 2 ở khu chữ Thiên, sân luyện công. Đằng Lôi như một con chó chết nằm dưới đất, không đứng dậy nổi, hắn đang hối hận với câu nói tối hôm qua.

- Đăng Phi, ngươi quá độc ác, ta tuy lớn hơn ngươi không nhiều lắm, nhưng cũng là ca ca của ngươi a. . . ngươi không có nhân đạo, ai u, đau chết mất, cũng không thèm để ý đến ta? để cho ta nằm ở đây. . . ngươi tốt lắm.

- Nga? Cái này không được sao? Đằng Lôi, ngươi quá yếu, ngay cả đàn bà cũng không yếu như ngươi, ngươi đã quên cam đoan hôm qua rồi sao? khổ thế nào cũng chịu được. . . sách, mới có một buổi người đã không chịu được, thật sự là. . Ai, trong thân thể người, thật là huyết mạch Đằng gia sao?

Đằng Phi ngồi ở ghế, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, chiếu vào trên người Đăng Phi, dưới sự ấm áp của ánh mặt trời, thanh âm Đằng Phi lười biếng nói.

Trong tay hắn còn có một tách trà, bên cạnh có một ấm trà và một cây quạt, nhìn như là đang ngồi hóng mát ở công viên vậy.

Đằng Lôi nằm ở dưới mặt đất giả chết, hai hình ảnh hoàn toàn đối lập.

- Ngươi. . ngươi nói nhẹ nhàng thế, người tới thử xem, Đăng Phi, ngươi từ đầu tìm được phương pháp huấn luyện biến thái như vậy? cái này sao gọi là huẩn luyện. . . đây chính là tra tấn a?

Đằng Lôi không còn chút sức lực quỳ trên mặt đất, thì thào nói .

Đằng Phi mỉm cười, thầm nghĩ: này vẫn còn nhẹ, nếu ta đem những biện pháp mà Thanh long lão tổ dùng với ta, để áp dụng lên người, chỉ sợ ngươi cũng không chịu nổi một canh giờ.

Đằng Phi dùng phương pháp huấn luyện cho Đằng Long và Đằng Lối chính là phương pháp của Thanh Long lão tổ, đây là khiêu chiến cực hạn của thân thể, nếu người không có ý chí kiên định thì sẽ không chịu được, nhưng nếu có thể chống đỡ, hiệu quả sẽ rất tốt, rất là khó tưởng tượng được.

Đằng Long vẫn kiên trì, vì tôn nghiêm, vì người yêu dấu, Đằng Long phải cố găng bằng mọi giá, mặc dù hắn rất hâm mộ Đằng Lôi đang nằm trên mặt đất cũng muốn làm như vậy, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu hắn làm như vậy, cả đời này hắn sẽ không có gì cả.

Chẳng những Đằng Phi coi thường hắn, mà ngay cả hắn, cũng không chịu được chính mình.

Từ lúc Đằng Phi nói phương pháp huấn luyện kia, Đằng Long liền nghĩ : đệ đệ này, cảnh ngộ vài năm gần đây, tuyệt đối hắn không dám tưởng tượng, tuy Đằng Phi không nói gì, nhưng nội dung huấn luyện này, khiến Đăng Long có cảm giác, chính Đằng Phi đã từng trải qua, hơn nữa còn muốn khủng bố hơn nhiều.

Đằng Lôi nói lầm bầm, sau đó cắn răng đứng dậy, tiếp tục huấn luyện.

Trong nội tâm của mỗi người, nếu hắn tràn ngập tin tưởng thì nội tâm hắn sẽ có một người khổng lồ cường đại, nếu hắn uể oải suy sụp thì nội tâm hắn chỉ là một ải nhân bé nhỏ.

Tất cả đều xem ai sẽ chiếm thượng phong, nếu người khổng lồ chiếm thượng phong, thì tất cả các mặt ưu tú sẽ hiện ra.

Đằng Lối chính là như vậy, vừa rồi nằm trên mặt đất, là đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hiện tại Ải nhân nhỏ bé đã bị đánh bại, Đằng Lôi lại đứng lên, cắn răng tiếp tục kiên trì.

Buổi tối, đêm dài yên tĩnh, chính là thời điểm Đằng Long và Đằng Lôi ngâm mình trong bồn tắm có đủ các loại dược liệu phối hợp cho vào, chỉ lộ cái đầu, cả người giống như đang nhận định.

Ban ngày huấn luyện chính là khiêu chiến cực hạn của thân thể, nếu thân thể bị tra tấn, như vậy, thuốc buổi tối này chính là để chữa trị những tổn thương ban ngày.

Những dược liệu này không đắt đỏ, nhưng Thanh Long lão tổ đã nói : Thiên tài khác nhau với người tầm thường, cho dù người tầm thường sử dụng cực phẩm tài liệu mới là tốt, nhưng mà thiên tài thì khác, mặc kệ người dùng cái gì cũng đều rất tốt.

Huyết nguyên đán, hai người tạm thời còn chưa dùng, dựa theo ý tứ của Đằng Phi, phải trờ đến khi thân thể hai người đạt trạng thái tốt nhất, thì mới dùng Huyết nguyên đán, khi đó, sự tăng lên nhất định là lớn nhất.

Đối với điều này hai người Đằng Long cũng không dị nghị gì, cứ như vậy, một ngày rồi lại một ngày, phong ba khi Đằng Phi tiến vào Chân Võ Học Viện liền giống như một gợn sóng nhỏ, rất nhanh tán đi.

Đảo mắt đã là hai mươi ngày trôi qua.

Lầu số hai khu chữ Thiên, sân luyện công ở hậu viên, hai người Đằng Long sinh hoạt như long hổ, đang luyện tập đấu kỹ gia truyền của Đằng gia, Phích Lịch Hỏa Diễm Chưởng.

Bàn tay Đằng Long nổi lên một tầng đỏ rực, chém một chưởng vào cọc luyện công, đã lưu lại một dấu vết khá sâu.

Thanh Long lão tổ tuy cuồng vọng, nhưng kinh nghiệm và học thức của hắn, quả thật là nhất đẳng, trải qua chỉ điểm của hắn, thông qua miệng Đằng Phi, hai người Đồng Long tu luyện Phích Lịch Hỏa Diễm Chưởng, lập tức cảm giác được có sự biến hóa về chất.

Bởi vì hai người không biết sự tồn tại của Thanh Long lão tổ, nên đều nghĩ đây là công lao của Đằng Phi, nên đối với Đằng Phi vô cùng cảm kích, thậm chí còn có vài phần sùng bái, phải, điều chỉnh đấu kỹ, cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Cho dù cường đại như Đấu Thánh, cũng rất khó cải tiến đấu kỹ đã trải qua trăm ngàn năm nghiệm chứng.

Một tháng 1 đổi bất luận kẻ nào mà nói, đều rất ngắn ngủi, đơn giản là với ba mươi ngày, sẽ qua trong nháy mắt. Nhưng đối với hai người Đằng Long lại khác, một tháng này, lại thành ba người ngày trọng yếu nhất trong cuộc đời bọn hắn.

Hiệu quả thật kinh người, Đằng Lôi từ bậc hai cấp năm đấu sư, lại đột phá đến bậc bốn cấp một, rốt cục lọt vào đội ngũ đại đấu sự.

Nguyên nhân sự tiến bộ to lớn như thế là do một tháng liều mạng tu luyện, về phương diện khác, cũng là do hắn có một người đệ đệ cường đại.

Có thể lấy ra huyết nguyên đan, đan dược mà đấu thánh cũng muốn, đem cho một người thiên phú bình thường như hắn sử dụng, quả thực là rất xa xỉ.

Các võ giả khác, có thể cả đời cũng không có cơ hội như vậy.

Biến hóa của Đằng Long, lại rõ rệt hơn nữa, hắn từ bậc năm cấp bốn, đột phá đến bậc sáu cấp bốn, tuy so với Long Trục Lâm vẫn còn kém một chút, tâm tính không quan tâm, Long Trục Lâm sẽ không nghĩ được trong một tháng Đằng Long lại tăng lên lớn như thế, lại càng không thể nghĩ đến đầu kỹ hắn sử dụng đã có biến hóa về chất.

Cho nên, trận đấu của hai người, cho đến lúc này thực khó mà nói, Đằng Long cho dù có thất bại, cũng không giống như Long Trục Lâm tưởng tượng là bị bại rất khó coi.

Từ điểm này mà nói, tất cả tính toán của Long Trục Lâm đều là uổng phí tâm cơ.

Bình Luận (0)
Comment