Chiến Thần Biến

Chương 177

- Ngươi là chịu ngược đãi cuồng, ta thì thích Vũ Lan Tử Huyên, trầm lặng, văn nhã, khí chất cao quý, loại người này nếu có thể lấy về nhà đó mới là có phúc lớn!

Bên cạnh có người chen vào nói:

- Thôi đi! Bằng vào hai tên các ngươi, cũng không biết lấy chậu nước soi mặt mình xem! Cô nữ sinh mặt rỗ hoa mập mạp vừa rồi kia, nhưng thật ra rất thích hợp với các ngươi đấy!

Hai nam sinh cùng quay đầu lại, trợn mắt nhìn người này. Mà thật chết người nữ sinh mập mạp mặt rổ hoa kia lô tại thực thính, không ngờ nghe được những lời này, lập tức quay đầu lại phẫn nộ quát lớn:

- Cút! Lão nương mới không thích loại để hèn không có cốt khí này!

Nói xong vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn xoay người, bị nữ nhân thanh tú bên cạnh lôi đi.

Hai nam sinh không hay ho kia vẻ mặt ngớ ra, bị chấn động đến hồi lâu không phục hồi tinh thần lại, thẳng đến những người khác phát ra tiếng cười nhạo vui sướng khi người gặp họa, hai người này mới phản ứng, mặt đỏ rực, hận không thể tìm một lô đất nứt chui vào.

Ngày thường đều tự xưng là bảnh bao phóng khoáng phong lưu, hôm nay lại bị một cô gái xấu xí xem thường, cố tình còn không thể làm ra chút phản kích gì, bằng không cô gái béo phì mặt rỗ hoa kia không chừng còn nói ra câu nói kinh thế hài tục khó nghe gì nữa. . . cảm giác này. . . Ái chà. . . thật sự là khó chịu chết đi được.

Ngay thời điểm hai người không hay ho này thẹn quá thành giận, muốn tìm người vừa mới nói chen vào kia kiếm chuyện, bỗng nhiên lại thấy một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn, đi thẳng tới cửa tiểu lâu, đồng thời trong cổ họng hô to:

- Tiểu Huyền Huyên, Tiểu Nguyệt nguyệt, mau mở cửa!

Tiếng gọi của Đằng Phi vừa phát ra, trước tòa lầu nhỏ số 1628 khu Giáp vốn đang ồn ào rầm rĩ tranh cãi ầm ĩ lập tức im bặt, trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh đến châm rơi có thể nghe được.

Mọi người đều giống như trúng Ma pháp hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn Đằng Phi, như là đang nhìn một người điên.

"Ầm!"

Yên tĩnh trong nháy mắt đám người đột nhiên phát ra một tràng tiếng ồ lên.

- Con bà nó! Tên này là ai vậy?

- Lão tử điên mất rồi! Ở đâu ra tên bệnh thần kinh vậy? Đầu óc hắn có phải có bệnh hay không?

- Mẹ kiếp! Dám xưng hô với Nữ thần trong lòng ta như vậy! Tiểu tử! Ta muốn quyết đấu với người!

Chẳng những hai, ba mươi người tụ tập trước cửa, mà ngay cả người đi ngang qua đều bị tiếng kêu gọi của Đằng Phi này làm cho khiếp sợ. Có người bởi vì quá mức chuyên chú, không chú ý tới dưới chân, thậm chí đạp vào trên chân người khác, còn có người rơi xuống mương nước bên đường. . .

Trong đám người chờ ở trước cửa đó, có mấy người trẻ tuổi khí chất cao quý, lúc này đều là vẻ mặt si ngốc nhìn Đằng Phi, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh khinh thường.

Giả ngây giả dại để đến gần đôi tỷ muội Vũ nhân tộc cao ngạo kia ư? Quả thực là mơ tưởng hão huyền!

Nếu có thể như vậy, sớm đã có người ôm mỹ nhân về rồi!

Từ khoảnh khắc tỷ muội Vũ Lan nhập học năm trước, không biết đã có bao nhiều người dùng vô số loại biện pháp đến gần họ, nhưng không có một ai có thể thành công, loại biện pháp gân cổ họng kêu gào của Đăng Phi này, đã sớm được vô số tiền bồi dũng cảm nghiệm chứng qua, hơn nữa người ta là trực tiếp đứng ở dưới lầu lấy hết gân cổ họng bày tỏ tình yêu đấy!

Gọi đích danh: Vũ Lan Tử Huyên (hay Thiên Nguyệt), ta yêu nàng, ta nhớ nàng đến ngủ không yên. . . nàng chính là con mèo nho nhỏ dịu dàng của ta. . . là tình nhân trong mộng của ta. . . đại loại thể!

- Nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là Vũ Lan Thiên Nguyệt bưu hắn mang theo một thanh kiếm vừa nhảy xuống liền đánh, trực tiếp đánh cho chạy trối chết. . .

Cho nên, người có kinh nghiệm đang chờ xem một hồi náo nhiệt. Bọn họ dường như đã thấy được viễn cảnh cô gái tuyệt sắc kia xách theo một thanh kiếm, vỗ cánh bay ra, trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo chút xấu hổ, sau đó đại sát tứ phương!

- Muốn chết à! Hô gọi. . .

Cửa sổ lầu hai mở bật ra, thò ra một cái đầu, hướng về phía cửa dưới lầu phẫn nộ kêu lên. Chỉ có điều là còn chưa dứt lời, thanh âm liền biến thành ngạc nhiên vui mừng:

- A? Là huynh?

"Vu!"

Một bóng người từ trên cửa sổ bay thẳng xuống dưới, một đôi cánh màu trắng tràn ngập ánh sáng thánh khiết, nhẹ nhàng vỗ động, trực tiếp lướt qua cửa viện, lập tức bay đến trước mặt Đăng Phi.

Ngay sau đó, một thân ảnh khác cũng từ trong cửa sổ bay ra, đợi đến lúc mọi người kịp phản ứng, thân ảnh bay đến sau này cũng đã tới trước mặt Đằng Phi rồi.

Mọi người lập tức quá sợ hãi, vội vàng lui về phía sau mười mấy bước, thầm nghĩ: "Cái này hỏng rồi! Tiểu tử này không biết sống chết, xem ra hoàn toàn chọc giận đổi tỷ muội Vũ nhân tộc này rồi, nên muốn hai người đối phó với một mình hắn!"

Câu "là huynh" vừa mới nói kia, rất nhiều người căn bản là không có nghe rõ, dù có nghe cũng chưa kịp suy nghĩ ở trong đầu. Cho nên, đều theo bản năng cho rằng, đôi tỷ muội này là bộ phiền nhiễu đến không chịu đựng nổi, nên muốn phát tiết!

Rất nhiều người nhìn về phía Đằng Phi, trong ánh mắt đầy vẻ đồng tình: Thằng nhóc không hay ho này hắn là lần đầu tiên đến theo đuổi tỷ muội Vũ nhân đi, phỏng chừng lần này cũng bị đánh cho mẹ ruột hắn đều không nhận ra!

Tuy nhiên chuyện trên thế gian này, luôn tràn ngập kịch tính, nếu không cũng sẽ không có những lời nói: "thế sự vô thường" này. Kế tiếp là hành động của đôi tỷ muội này làm cho mọi người tại đây đều sửng sốt ngẩn người ở nơi đó.

Chỉ thấy thân ảnh bay ra trước, phóng thẳng về phía Đằng Phi. . .

- Ha ha ha ha. . . thực sảng khoái! Ta đánh cược đây là Vũ Lan Thiên Nguyệt, nàng tính tình nóng nảy, ta rất thích nha! Nàng không lấy kiếm, người này không hay ho rồi, thế nào cũng bị đánh thành mặt heo. . . Người học viên có khuynh hướng thích bị ngược đãi lúc trước kia nói còn chưa dứt lời, liền thấy một màn khiến hắn mỗi khi hồi tưởng lại, đều thương tâm muốn chết: Vũ Lan Thiên Nguyệt hắn yêu tha thiết, rồi lại. . . bay tới. . . nhào về phía tên tiểu tử không hay ho trong mắt hắn kia. . . ôm chầm lấy. . .

Ngay sau đó, lại phát sinh một màn khiến vô số người tan nát cõi lòng thậm chí hỏng mất: nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều người kia, chính là Vũ Lan Tử Huyên trầm lặng, dịu dàng, cao quý, cũng theo sát sau đó, bay vọt tới, cũng giống nhau, quăng mình ôm choàng lấy người trẻ tuổi "chết một vạn lần cũng không nhiều" kia.

Một số người trái tim vỡ nát, còn có một số cả kinh há hốc miệng cằm sắp rơi xuống đất.

Thành viên đoàn hộ hoa vẫn thủ hộ ở cửa này, cùng với các học sinh lui tới đi ngang qua kia, đều hoàn toàn sững sờ, ánh mắt dại ra nhìn một màn khó tin này.

Đằng Phi không nghĩ tới, vài năm không gặp, không ngờ đổi tỷ muội này trở nên nhiệt tình như vậy! Hơn nữa ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, khiến hắn có chút không quen! Tuy nhiên hắn cũng đã thỏa mãn một nguyện vọng mấy năm trước. Hắn khẽ đưa hai tay, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên những đôi cánh trắng nõn của tỷ muội Vũ Lan.

Dịu dàng mềm mại sinh động. . .

"Xúc cảm thật tốt!"

Đằng Phi thầm nghĩ trong lòng, lại có chút ưa thích loại cảm giác này.

Trên hai gương mặt trắng mịn của Vũ Lan Tử Huyên, Vũ Lan Thiên Nguyệt lập tức dâng lên một mảng lớn đỏ ửng, ngay cả cổ đều đó.

Nhìn đôi tỷ muội Vũ nhân thẹn thùng vô hạn kia, những học sinh vốn đang dại ra ở nơi đó, lại hoàn toàn choáng váng, tất cả đều biến thành pho tượng, ngây ra như phông, là nói chính xác bộ dáng của nhóm người bọn họ giờ phút này Có một học sinh đi ngang qua thì thào tự nói:

- Không phải nói, lông cánh của thiếu nữ Vũ nhân tộc, không thể tùy tiện sờ vào sao? Chỉ có người có quan hệ tối thân mật với họ mới có thể sờ sao?

Những lời này như là một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ nước tĩnh lặng, đám thành viên hộ hoa kia, đều dùng ánh mắt như sắp giết người nhìn vào hắn, làm cho gã học sinh này hoảng sợ, vội nói:

- Đều nhìn ta làm gì? Ta cũng không có trêu chọc các ngươi!

- Con bà nó! Ai bảo ngươi lắm miệng! Có người phẫn nộ mắng.

- Đúng vậy! Chuyện của người ta, ai cần ngươi xía vào?

- Mồm mép để tiện!

Đối mặt với mọi người tình cảm quần chúng xúc động, gã học sinh này không làm sao được, bỏ chạy thục mạng, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

- Thật đúng là một đám đầu óc có vấn đề mà! Không đi tìm chính chủ, tìm ta phiền toái làm gì?

Lúc này Vũ Lan Tử Huyên cũng ý thức được không thể tiếp tục đứng ở chỗ này, bằng không, phòng chừng thật sự sẽ trở thành tiêu điểm của toàn học viện. Liền nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đi vào trong nói chuyện đi! Vài năm không gặp huynh, thật sự rất cao hứng!

Nói xong đưa mắt ra hiệu cho Vũ Lan Thiên Nguyệt. Thiên Nguyệt hơi có chút không tình nguyện từ trong lòng Đăng Phi đứng lên, cúi đầu thẹn thùng nói:

- Đúng vậy. . . đúng vậy! Ca ca, gặp lại huynh thật sự rất cao hứng! Mau mời vào nhà đi!

Đằng Phi bị hai người lôi kéo, đi vào tiểu viện, "xoảng" một tiếng cánh cửa đóng lại, hoàn toàn ngăn cách với những tầm mắt đau buồn ở bên ngoài kia.

Tuy nhiên rất nhiều người nghe vậy đều tự an ủi:

- Thì ra bọn họ là thân thích, ngươi không nghe vừa rồi Vũ Lan Thiên Nguyệt gọi hắn là ca ca sao?

Đương nhiên, lời này cũng chỉ có vài người tin, đa số mọi người là không tin. Hơn nữa trong đám người kia có mấy người rõ ràng thân phận rất cao quý, giờ phút này đều là vẻ mặt sa sầm xuống, không có dừng lại lâu, lặng yên rời đi.

Sau khi vào phòng, Vũ Lan Thiên Nguyệt vẻ mặt không tình nguyện nói:

- Tỷ tỷ vì sao phải để ý tới những người bên ngoài đó, bọn họ đều thật đáng ghét!

Vũ Lan Tử Huyện cười khúc khích, sau đó nhẹ giọng nói: - Đương nhiên ta cũng không thèm để ý tới những người đó, nhưng hắn vừa mới vào học, bị người chú ý cũng không phải chuyện tốt! Có thể hạ thấp vẫn là hạ thấp một ít thì tốt hơn!

Vũ Lan Thiên Nguyệt thấy tỷ tỷ là lo lắng cho Đằng Phi, lúc này mới vui vẻ, kéo tay Đồng Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ nói:

- Đằng Phi. . . Đằng Phi! Gặp lại huynh thật cao hứng! Không nghĩ tới huynh cũng tới đây học! Thật vui vẻ nha! Trước đây vài ngày nghe nói có người gọi là Đằng Phi, vừa vào học viện liền trực tiếp vào ở trong khu chữ Thiên, ta cùng đang muốn tìm cơ hội nhìn xem có phải là huynh hay không đấy! Không nghĩ tới đúng thật là huynh. Nói nhanh lên, huynh như thế nào cũng đi tới nơi này?

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vũ Lan Thiên Nguyệt, Đằng Phi cũng rất vui vẻ! Mặc kệ nói thế nào, quan hệ giữa hắn và tỷ muội Vũ Lan xem như cũng rất sâu sa, liền cười nói:

- Ta chính là người của Hoàng triều Chân Võ, sao ta không thể tới nơi này học chứ! Ngược lại là các cô, vì sao từ Tây Thùy xa tít tới bên này học vậy?

Vũ Lan Tử Huyên than nhẹ một tiếng: - Chuyện này nói đến rất dài! Công tử chớ trách hành động của Tử Huyên và muội muội vừa rồi, thật sự là gặp lại huynh giống như nhìn thấy thân nhân, khó kìm lòng nổi. . .

- Ha ha! Ta cầu còn không được, sao dám trách chứ?

Đằng Phi nhìn thấy Vũ Lan Tử Huyên nói xong, đôi mắt ửng đỏ, vội cười hì hì nói chen vào chọc cười một câu như vậy.

Quả nhiên, Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt đều trừng mắt nhìn hắn một cái hờn dỗi, lập tức chút không khí bị thương vừa mới tích tụ lại, trong nháy mắt tan thành mây khói.

- Tỷ muội chúng ta xuất thân từ vương tộc của Vũ nhân bộ tộc, hắn công tử đã biết. Nhưng lúc ấy, trên thực tế bên trong Vũ nhân bộ tộc đã xảy ra vấn đề, hai tỷ muội chúng ta đang chạy trốn truy sát. Chẳng những bị người của Hắc Thủy Ma Cung đuổi giết, còn có đến từ bên trong Vũ nhân bộ tộc đuổi giết. . . Năm đó Tử Huyền chưa nói ra toàn bộ tình hình thực tế cho công tử biết, thật sự là nói ra cũng vô ích, ngược lại còn có thể hại lây tới công tử!

Vũ Lan Tử Huyên nhẹ nhàng dịu dàng nói lên một đoạn câu chuyện bí mật về Vũ nhân tộc.

Bình Luận (0)
Comment