Chiến Thần Biến

Chương 183

Cửa nhỏ được mở ra, có một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, trên người mang theo vẻ sát khí nhàn nhạt, đứng trước cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu tiên là lẳng lặng đánh giá Đăng Phi một cái, sau đó mới trầm giọng hỏi:

- Công tử muốn tìm ai?

Đằng Phi cảm nhận được từ trên người thanh niên này một luồng khí tức quân nhân đậm đặc, trong hiện thực tuy rằng hắn chưa từng tiếp xúc với quân nhân, nhưng trong Hồn Vực, Đăng Phi dựa vào chiến công, từng một gã binh lính bình thường, tấn chức tới Tướng quân trẻ tuổi nhất, nên hiểu biết của hắn đối với tập tinh của quân nhân sẽ không kém bất kỳ một lão binh đây kinh nghiệm chiến trường nào!

Cũng do kinh nghiệm trong Hồn Vực, nên Đằng Phi có ấn tượng rất tốt đối với quân nhân, hơn nữa cũng biết tính cách của quân nhân, lập tức nói thẳng:

- Làm phiền toái đại ca thông báo một tiếng, nói rằng Đằng Phi tiến đến bái phỏng Lăng phu nhân!

- Ngươi là Đằng Phi ư? Vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên này dịu lại, nói:

- Mời Đằng công tử ngồi tại cổng gác một chút, tại hạ sẽ lập tức đi thông báo!

Nói xong, hắn dẫn Đằng Phi tới phòng gác ngồi nghỉ, lập tức nhanh chóng đi vào trong nhà.

Những người gác cổng khác nhìn Đằng Phi, vẻ mặt đều khác khi nãy, đều mang theo vài phần kính nể, hiển nhiên, làm người của Lăng gia, bọn họ đều đã từng nghe thấy cái tên "Đằng Phi" này.

Sau một lát, từ rất xa, Đằng Phi đã nghe thấy thanh âm giòn tan kia: - Đằng Phi đâu? Hắn ở đâu?

Đăng Phi đi từ trong phòng ra, thấy Lăng Thi Thi đang từ xa đi tới, mỉm cười nói:

- Lăng Thi Thi, ta ở trong này.

Lăng Thi Thi thấy rằng Phi, ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ đi tới gần Đằng Phi, nói:

- Đằng Phi người thật là giỏi a, bốn cô nương còn tưởng rằng người nói không giữ lời, không thèm tới nữa cơ đấy. Lăng gia ta cũng không phải là long đầm hố huyệt gì, ngươi sợ cái gì chứ? Vậy mà phải tận hơn một tháng sau mới đến!

Thái độ của Lăng Thi Thi đối với Đằng Phi làm cho vài người gác cổng âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ:

May mà khi này không cố ý làm khó xử vị này, tiểu thư đối với hắn. . . Thật đúng là giống như Lăng Phồn nói, không tầm thường a!"

Lăng Thi Thi và Đằng Phi sóng vai đi vào trong, lúc này, Lăng Thi Thi bỗng nhiên nhẹ giọng nói:

- Nói thật, ngươi có phải đã nghe tới chuyện của Lăng Phồn, nên không dám đến nhà ta không?

- Lăng Phồn? Ngươi đang nói tới người đầu tiên là muốn đánh gãy cái chân chó" của ta, sau đó lại muốn giết ta ư?

Đăng Phi nhìn thoáng qua Lăng Thi Thi, thở dài nói:

- Xem ra đi với người đi, lúc nào cũng phải cảnh giác mới được, rất có thể sẽ bị tên nào đó ghi hận, ta đúng là oan ức a!

Phốc. . .

Lăng Thi Thi không kiềm nổi phì cười, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Đằng Phi:

- Ngươi nói cái gì vậy? Còn chưa nói tới việc thiếu chút nữa người đã đánh hắn thành tàn phế nữa đấy!

- Hắn cò muốn giết ta a, tất nhiên là ta phải trả đòn rồi! Đằng Phi vẻ mặt vô tội nói.

- Thôi đi, người khác không biết ngươi, ta còn có thể không biết sap? Nếu ngươi thật sự muốn giết hắn, thì ngay cả một chiêu của ngươi hắn cũng không nhất định có thể tiếp được, còn nữa, tại sao người muốn để cho hắn đâm người một kiếm vậy? Tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ vì hắn mà chỉ trích người hay sao? Vạn nhất một kiếm kia lệch một chút, chẳng phải ngươi sẽ. . .

Lăng Thi Thi nói đến này, sắc mặt ửng đỏ, lại liếc xéo Đằng Phi một cái, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Hại người ta phải lo lắng cho ngươi một phen!

- Thật xin lỗi, không phải là do sợ ngươi khó xử hay sao! Đăng Phi có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Lăng Thi Thi, sau đó nói:

- Ta nghe nói phụ thân người rất thích Lăng Phồn, tất nhiên không tiện làm quá mức, nếu không phải hắn khinh người quá đáng, ta cũng không thèm chấp nhặt với hắn làm gì.

- Ta biết, Lăng Phồn là loại người gì thì ta hiểu rất rõ, tuy nhiên, một lát nữa người nhìn thấy mẫu thân của ta, ngàn vạn không cần nhắc tới chuyện này, kỳ thật người chân chính thích Lăng Phồn là mẹ của ta, cũng không phải cha ta, cha ta hàng năm phải trấn thủ biên quan, chưa gặp Lăng Phồn được vài lần, cái gọi là | thích cũng chỉ là nghe mẹ ta kể lại mà thôi!

Lăng Thi Thi nhẹ nhàng nói:

- Từ sau khi mẹ ta tỉnh táo lại, cả người dường như đều trở nên rất yếu ớt, hơn nữa ca ca ta tốt nghiệp Học viện Chân Võ, cũng tiến vào quân đội, nàng giống như đã không có chỗ gửi gắm hy vọng nữa vậy, tên Lăng Phồn này rất biết khua môi múa mép, làm cho lão nhân vui vẻ, cho nên mẹ ta rất thích hắn. Người đánh bị thương hắn là ngươi, nếu là người khác, chỉ sợ mẹ ta đã sớm để cho người khác bắt lại xử tử rồi!

Đằng Phi ít nhiều có chút bất ngờ, lẽ ra Lăng Phồn là một tên bàng chi của Lăng gia, ở trong Lăng gia thì không nên có địa vị cao như vậy mới đúng.

Lăng Thi Thi dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Đằng Phi, nhẹ giọng nói:

- Phụ thân của Lăng Phồn vốn là thủ hạ của cha ta, thực lực cũng đạt tới cảnh giới Đấu Tôn. Mười mấy năm trước, một lần cho ta bị tập kích, phụ thân Lăng Phồn che trước mặt cha ta, cứu phụ thân ta một mạng, chính hắn cũng bất hạnh mà bỏ mình. Mặc dù lúc ấy cho dù hắn không đỡ cho cha ta, thì cha ta cũng sẽ không có việc gì cả, nhưng mặc kệ như thế nào, người đã không còn nữa, trong lòng cha ta ít nhiều cũng có chút cảm kích, nên sẽ đối đãi với Lăng Phồn rất tốt, hắn từ nhỏ đã sống trong trong Đại Soái phủ rồi!

Lăng Thi Thi nói xong, nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có người mới thấp giọng nói:

- Tuy nhiên hắn lại giỏi về tâm kế, ta không thích hắn, hắn lại luôn tự nhận là thân ca ca của ta, trên thực tế lại lúc nào cũng quấn lấy ta!

Lăng Thi Thi có chút thẹn thùng, đồng thời trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét:

- Vài năm gần đây hắn càng quá phận hơn, ta càng ngày càng chán ghét hắn. Biết được hắn bị người đánh thành trọng thương, lòng ta ngược lại còn có chút vui vẻ, Đằng Phi, ngươi nói ta có phải là rất xấu không?

- Làm sao có thể, ngươi vì mẫu thân, không tiếc trả giá mọi thứ, tìm kiếm linh dược, phần hiếu tâm này cảm thiên động địa, ai dám nói ngươi là cô gái độc ác đây!

Đằng Phi cười nói, bỗng nhiên ánh mắt hơi ngưng lại phía trước xuất hiện một nữ nhân có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, nếu không phải Lăng Thi Thi ở ngay bên cạnh mình, thì thậm chí Đằng Phi còn cho rằng đây là tỷ muội của Lăng Thi Thi!

Năm tháng gần như không lưu lại gì trên khuôn mặt của nữ nhân này, dáng người nàng thướt tha, làn da trắng nõn, khí chất vô cùng cao quý, lẳng lặng đứng tại đó, mang theo một luồng khí tràng vô hình, làm cho người ta không kìm lòng được sinh ra cảm tình với nàng.

Bên cạnh nữ nhân này là một kẻ mà Đằng Phi rất không muốn gặp.

Lăng Phồn!

Vết thương trên vai trái của hắn vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, cánh tay dùng bằng vải treo lên, ánh mắt nhìn về phía Đằng Phi dường như muốn tóe lửa, nếu ánh mắt có thể giết người, thì e rằng hiện tại Đằng Phi đã sớm chết từ lâu rồi.

Trên mặt Lăng Thi Thi lập tức hiện lên vẻ hờn giận, khi trước nàng đã nói với mẫu thân rồi, khi Đằng Phi đến bái phỏng, đừng để cho Lăng Phồn xuất hiện, làm hỏng phong cảnh thì chưa nói, nhưng dựa vào tính cách của Lăng Phồn, không chừng lại sẽ nói ra vài lời quá phận.

Nhưng không nghĩ tới, mình chỉ vừa đi ra nghênh đón Đồng Phi, thì Lăng Phần đã chiếm được tin tức, đồng thời thành công thuyết phục Lăng phu nhân, cùng nàng ở chỗ này đợi Đằng Phi.

Nhưng rất hiển nhiên, Lăng Phồn ở chỗ này chờ, khẳng định không phải là vì nghênh đón Đằng Phi mà tới.

Đằng Phi nhìn thoáng qua Lăng Phồn, dường như không thấy cừu hận trong mắt hắn. Đằng Phi bước nhanh vài bước, hơi khom người trước Lăng phu nhân, nói:

- Vị này chính là Lăng phu nhân ư, vãn bối Đằng Phi ra mắt Lăng phu nhân!

Đông Phương Ngọc Lan, mẫu thân của Lăng Thi Thi, cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi trước mặt này, trên mặt vô cùng bình thản, sau một lúc lâu mới khẽ cười, nói:

- Đăng Phi, cảm ơn sự trợ giúp của người với ta, vẫn muốn gặp người một lần, tận tay cảm tạ người, nhưng không có cơ hội, hôm nay gặp được, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, nghe nói giữa người và Phồn nhi có chút hiểu lầm, vậy ta sẽ làm hoà giải một lần, các ngươi làm quen nhau một chút đi, chút hiểu lầm này cũng nên tiêu trừ đi thôi!

Lăng Thi Thi lạnh lùng nhìn thoáng qua Lăng Phồn, trong lòng khó chịu, lại không nói thêm gì.

Đằng Phi khẽ cười, nói:

- Ý tốt của Lăng phu nhân, văn bối sao dám cự tuyệt!

Lăng Phồn thì hừ lạnh một tiếng, oán độc nhìn Đằng Phi, bỗng nhiên âm u nói:

- Đăng Phi, giữa người và ta cũng không quá vui vẻ, ta cho rằng người muốn dây dưa với muội muội của ta, nên mới giận dữ công tâm, mất đi lý trí, xúc động một chút, mong rằng người thứ lôi, về sau nên sống vui vẻ mới tốt!

Lăng Phồn cố ý nhấn mạnh hai từ "vui vẻ" này, bất cứ người nào cũng đều có thể nghe ra oán niệm trong giọng của hắn.

Lăng Thị Thị rốt cục không kiềm nổi, ở một bên nói:

- Lăng Phôn, ngươi đừng có bày ra bộ dáng này đi, ngươi là gì cả ta nào? Chuyện của ta, ai cần ngươi lo? Đằng Phi với người căn bản là không quen biết, ngươi không thèm quan tâm gì đã cản đường của người ta, hò hét một đánh giết, nếu không phải ngày đó hắn chạy nhanh, thì ân nhân của mẹ ta đã bị người dùng một kiếm giết chết rồi, hiện tại ngươi lại ở trong này, nói cái gì mà không hòa thuận, người còn có chút da mặt nào nữa không hả?

Một lời này của Lăng Thi Thi cực kỳ linh hoạt, sắc bén, danh hiệu tiểu Ma nữ tại đế độ quả nhiên không phải là nói suông, ngay lập tức đã làm cho khuôn mặt của Lăng Phồn đỏ rực lên, sau đó biến thành xanh mét.

Lăng phu nhân lúc này mới ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

- Đều im miệng đi, làm trò cười cho người ngoài!

Lăng Phồn vốn cực kỳ phẫn nộ, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, phi thường đắc ý nhìn thoáng qua Đăng Phi, ý tứ chính là:

"Thấy không, ta là người trong nhà, còn người chỉ là người ngoài mà thôi!"

Đằng Phi chỉ thản nhiên cười, căn bản không thèm để ý tới lời của Lăng phu nhân.

Năm đó hắn trợ giúp Lăng Thiên Vũ và Lăng Thi Thi, chủ yếu là do cảm động sự hiếu tâm của hai người này, kính nể Đại Nguyên Soái Lăng Tiêu Diêu, còn Lăng phu nhân là ai thì hắn căn bản không biết, cho nên vị Lăng phu nhân cao quý này có ấn tượng với mình như thế nào, thì Đằng Phi căn bản cũng không thèm để ý tới; thứ hai là Đằng Phi thực sự rất thích một cô gái như Lăng Thi Thi, nhưng thích cũng không có nghĩa là yêu say đắm, Đằng Phi thích rất nhiều người, u Lôi Lôi, u Lạp Lạp, Vũ Lan Tử Huyên, Vũ Lan Thiên Nguyệt, bao gồm cả tỷ tỷ Đằng Vũ của hắn, những cô gái bên cạnh hắn thì hắn đều thích cả.

Nhưng cũng đâu có gì, đối với Đằng Phi mà nói, cái thích của hắn đa phần là một loại thưởng thức đơn thuần. Cũng giống như mọi người thích cái đẹp vậy, không xen lẫn bất kỳ nhân tố nào khác.

Cho nên, hắn cũng không quá để bụng đối với tính khí "bài ngoại" này của Lăng phu nhân. Hơn nữa, Đằng Phi có thể cảm giác được, Lăng Thi Thi cũng thích hắn, nhưng so với hắn thích nàng lại không quá giống nhau.

Hắn thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, Lăng phu nhân không quá thích ta, tất nhiên cũng sẽ không đáp ứng cho con gái kết giao với ta, ta và Lăng Thi Thi làm bằng hữu bình thường thì tốt hơn. Tâm tư của Đăng Phi đặt phần lớn vào việc tìm cách báo thù cho cha mẹ, hơn nữa trong thân thể còn tồn tại tai hoạ ngầm, khiến cho Đằng Phi căn bản không dám tiếp xúc với thứ cảm tình này.

Nhưng đối với Lăng Thi Thi mà nói, thái độ của mẫu thân nàng đã có chút quá phận rồi!

Bình Luận (0)
Comment