Chiến Thần Biến

Chương 187

Không không không, tuyệt đối không có khả năng này, khẳng định là ta suy nghĩ miên man. Trời ạ, Lăng Thi Thi, trong đầu ngươi chứa mấy cái thứ gì vậy chứ!

Lăng Thi Thi đang tự trách mình vì ý nghĩ vừa rồi, lúc này nghe Đằng Phi lẩm bẩm:

- Trước mặt cũng có khách sạn, nhưng Thi Thi say như vậy, không ai chiếu cố không được, cũng không thể để mình ở lại chiếu cố nàng được?

Được chứ! Sao mà không được!

Trong lòng Lăng Thi Thi ống giận, thiếu chút nữa hô lớn ra tiếng.

- Nếu không đưa nàng về phủ đại soái? Đằng Phi cau mày, lập tức lắc đầu:

- Vậy cũng không được, không nói tới Lăng phu nhân vốn đã không thích ta quá thân cận với Thi Thi, bây giờ Thi Thi say thành như thế, ta có cả ngàn cái

miệng cũng không nói rõ được. Biết thì hiểu Thi Thi không uống được rượu, không biết, còn tưởng ta cố ý quá chén nàng có ý đồ gì khác.

Con mắt Lăng Thi Thi xoay chuyển dưới mí mắt, nghĩ cách giúp mình dính sát vào Đằng Phi, nghe Đằng Phi nói muốn đưa nàng về nhà, thiếu chút nữa trực tiếp "tỉnh lại" liều mạng với Đằng Phi. Nhưng nghe xong Đằng Phi lo lắng nói tiếp, Lăng Thi Thi lại rất muốn để hắn đưa mình về.

Đến lúc đó để cho người trong phủ tận mắt thấy quan hệ giữa mình và Đằng Phi đã thân mật đến mức độ nhất định. Hừ! Cho dù mẫu thân muốn phản đối, đến lúc đó nàng cũng phải bận tâm thể diện!

Bây giờ Lăng Thi Thi ước gì mọi người có thể biết được quan hệ giữa nàng vào Đằng Phi, cho nên nàng rất đồng ý để Đằng Phi đưa mình về.

- Phải làm sao đây? Nếu không, ta mướn xe ngựa, đưa nàng về Học viện Chân Võ?

Đằng Phi lại lẩm bẩm.

Trên mặt Lăng Thi Thi lại nổi lên mây đó, trong lòng như nai con chạy loạn: ôi nha, tên đầu gỗ này, hắn muốn đưa ta về Học viện Chân Võ làm gì?

Lúc này, nghe được Đằng Phi nói tiếp:

- Tỷ muội Vũ Lan Tử Huyên cùng Vũ Lan Thiên Nguyệt ở đó, hắn là không thành vấn đề, đưa Thị Thi đến đó, vừa lúc các nàng có thể chiếu cố được! Ừ, quyết định vậy đi, ta thật là thông minh!

- Thông minh cái đầu quỷ nhà ngươi!

Rốt cuộc Lăng Thi Thi không nhịn được nữa, mở mắt phẫn nộ nhìn Đằng Phi, không nhịn được trào nước mắt:

- Ở trong mắt ngươi, ta đáng ghét như vậy sao? Đáng ghét tới mức ngươi phải đưa đi cho người khác. Đằng Phi, ngươi nói đi, ngươi nói cho ta biết, ta làm người chán ghét như vậy hay sao?

Lăng Thi Thi giãy khỏi Đằng Phi nâng đỡ, tức giận ngồi xuống ghế, rơi lệ nghẹn ngào nói:

- Ngươi không thích ta chút nào, không sao cả, chỉ cần người nói cho ta biết: Lăng Thi Thi, ta không thích ngươi, vậy là đủ rồi, ngươi cần gì phải khó xử chứ? Chỉ cần người nói một câu, về sau ta sẽ cách xa người, không bao giờ tới gần ngươi nữa. Hừ, trên thế giới này có ai rời khỏi người nào liền không sống được?

Lăng Thi Thi quay mặt sang một bên, trong lòng lại căng thẳng hối hận muốn chết: vì sao mình lại xúc động như vậy, vì sao không khống chế được tính tình của mình. Giờ xong rồi, đẩy mình tới đường cùng, bây giờ người ta chỉ cần một câu đơn giản, là sẽ đẩy mình xuống vực sâu.

Đằng Phi sừng ra đó, không ngờ Lăng Thi Thi lại phản ứng dữ dội như thế. Lúc này hắn cũng hiểu được, vừa nãy Lăng Thi Thi thật là giả say, còn những lời hắn nói, cũng quả thật là thử Lăng Thi Thi. . . Chỉ là không ngờ, nàng lại có phản ứng lớn như thế.

Đằng Phi không nhịn được thở ra thật dài, nhìn Lăng Thi Thi nói:

- Thi Thi, thật xin lỗi. . .

Lúc này Lăng Thi Thi ngây ngốc ở đó như bị sét đánh, trời như sập xuống, 3 nước mắt như trân châu đứt dây rơi tích tích xuống. Thật lâu sau, mới từ từ đứng 8 lên, không liếc Đăng Phi một cái, như cái xác không hồn chầm chậm bước đi.

Chỉ còn lại một mình Đằng Phi ngồi trong phòng, nhìn cơm thừa canh lạnh trên bàn, khuôn mặt thanh tú anh tuấn lại tràn ngập cười khổ, lẩm bẩm nói:

- Đằng Phi à Đằng Phi, ngươi, không có tư cách nói chuyện yêu đương!

Nói xong, cũng đứng dậy, ném lại một thỏi bạc cho tiểu nhị vẻ mặt ngây ngốc, xoay người ra cửa. Lúc này, trên đường lớn đã sớm không còn bóng Lăng Thi Thi.

Đằng Phi cũng không lo lắng cho Lăng Thi Thi sẽ xảy ra chuyện, lúc này sắc trời còn chưa tối, vừa mới phủ hoàng hôn, hơn nữa Lăng Thi Thi cũng không thật sự uống nhiều, ở đế đô này còn có ai dám khó xử nàng?

Tâm tình Đằng Phi trở nên kém cỏi, bình tĩnh xem xét lại, hắn không ghét Lăng Thị Thị chút nào. Nếu như ghét nhau, năm đó hắn cũng không ra tay giúp bọn họ ở Hải Uy Thành.

Nhưng mà tự mình biết chuyện nhà, tạm không nói đến thù của cha mẹ, thân thể hắn sau khi cải tạo đã để lại tai họa ngầm quá lớn. Năm đó Lục Tử Lăng nói hắn có thể chỉ còn sống được mười mấy năm, bây giờ đã qua ba năm, tuy rằng vẫn không biểu hiện ra gì khác thường, nhưng Đăng Phi cũng không dám cam đoan về sau.

Càng đừng nói Lăng phu nhân vốn không muốn gả con gái cho mình.

Hắn có thể không quan tâm, thậm chí không cần sự gia tộc Nguyên soái đế quốc, nhưng không thể không thừa nhận sự thật: nếu Lăng phu nhân muốn làm khó mình, vậy mình quả thật sẽ càng thêm khó khăn ở đế độ này!

Lực lượng của một người, có mạnh đến cỡ nào, cuối cùng cũng có giới hạn. Bây giờ mình lấy cái gì nói điều kiện với Lăng phu nhân? Chỉ là bởi Lăng Thi Thi thích mình, vậy là đủ rồi?

Gió đêm thổi rối tung mái tóc Đằng Phi, khẽ lắc đầu, lòng của Đằng Phi trở nên vững vàng, đi về phía Học viện Chân Võ.

Lăng Thi Thi không biết bước đi theo bản năng hay thế nào, đi lại đường lớn Chân Võ, trở lại trước cửa nhà mình, bỗng nhiên nàng cảm giác rất mỏi mệt, mệt chết được, cũng rất nhớ mẫu thân nàng. Dù rằng buổi chiều trong lòng nàng còn rất tức giận, nhưng lúc này nàng chỉ muốn rúc trong lòng mẫu thân, không nghĩ gì nữa, im lặng ngủ một giấc.

Đông Phương Ngọc Lan xuất hiện ở cửa, tràn đầy quan tâm nhìn nàng.

- Mẹ!

Lăng Thi Thi chỉ nói một chữ, liền không nói được nữa, nước mắt không ngừng rơi ra, lao đầu vào lòng mẫu thân.

Cửa Lăng phủ khép lại, Đông Phương Ngọc Lan ôm Lăng Thi Thi, nhẹ giọng nói:

- Con gái ngoan, hôm nay mẹ không nên đánh con, là mẹ sai rồi, con đừng đau lòng.

- Không, mẹ không sai, là con gái sai rồi, là con gái tự mình đa tình!

Lăng Thi Thi nói tới đó, cuối cùng không nén được ủy khuất đau lòng, lớn tiếng khóc to.

Đông Phương Ngọc Lan vỗ nhẹ lên lưng con gái, ôn nhu nói: - Mẹ đều biết, tiểu tử kia không quý trọng con, là hắn không có phúc.

- Mẹ biết gì? Mẹ phái người theo dõi con?

Tiếng hờn dỗi ồm ồm của Lăng Thi Thi truyền ra từ trong lòng Đông Phương Ngọc Lan.

- Mẹ theo dõi con làm gì? Hôm nay con lén chạy ra, con cho là mẹ không biết? Bây giờ con đã trở lại, nhất định là tiểu tử kia từ chối con đúng không?

Không biết vì cái gì, thấy con gái đau lòng như thế, Đông Phương Ngọc Lan đột nhiên cũng trở nên nổi giận, cơn giận này đương nhiên là nhắm vào Đằng Phi.

Xú tiểu tử, tuy rằng ta không muốn gả con gái cho ngươi, nhưng ngươi biểu hiện cũng quá đáng đi chứ, con gái của ta có chỗ nào không tốt? Làm sao không xứng được với ngươi, lại làm con gái bảo bối của ta đau lòng đến thế này!

Thường nói lòng người đều phức tạp, lúc ban ngày Đông Phương Ngọc Lan còn muôn ngàn không muốn cho Đẳng Phi quá thân cận với con gái, lúc này lại đi oán giận Đằng Phi vô tình.

- Được rồi, bảo bối của mẹ, đừng khóc, đều là do mẹ, là mẹ nhắc nhở hắn trước, không cho hắn lui tới với con. Ôi, nhưng nếu con thật thích, mẹ cũng không ngăn cản. Chỉ cần hắn có thể gây dựng sự nghiệp, có được thân phận quý tộc, cho dù ngươi thật muốn gả cho hắn, mẹ cũng không ngăn cản.

Mặc kệ nói thế nào, trước mắt vẫn là con gái ruột của mình, Đông Phương Ngọc Lan chỉ là thiên kiến môn hộ đang quấy rối. Thực tế với những gì Đằng Phi biểu hiện ra hôm nay, nếu hắn có thêm thân phận hiển hách, Đông Phương Ngọc Lan tuyệt đối sẽ không có thái độ lúc trước.

Tuy rằng nàng rất muốn con gái gả cho hoàng tử xứng vai vừa lứa, nhưng quan trọng nhất là nàng vẫn mong muốn con gái có được hạnh phúc chân chính. Gả cho hoàng tử, hợp với ý nàng, nhưng chưa chắc nhất định sẽ hạnh phúc.

Những năm gần đây Đông Phương Ngọc Lan thấy được quá nhiều chuyện như thế, vốn nàng nghĩ con gái chỉ là có chút cảm tình với Đăng Phi, chia rẽ cũng thường thôi. Lúc này nàng lại như cảm giác được mình năm đó ở trên người con gái, lòng nàng cũng trở nên mềm yếu, hiểu được cảm tình của Lăng Thi Thi đối với Đằng Phi thật sự đã lún quá sâu.

- Ai nói con muốn gả cho hắn? Tên xấu xa kia, cục đá, đầu gỗ không có tình cảm, con hận hắn còn không kịp, con mới không gả cho hắn!

Lúc này Lăng Thi Thi đã dần dần nín khóc, nghe vậy không khỏi hờn dỗi cãi lại.

- Được được, con gái bảo bối của mẹ, muốn gả ai thì gả, về sau mẹ không quản lý nữa. Bây giờ theo mẹ về phòng, ngủ một giấc thật ngon, được không?

Đông Phương Ngọc Lan ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Lăng Thi Thi, lắc đầu bất đắc dĩ, ôn nhu an ủi.

- Được.

Đắp chăn cho con gái, nhìn nàng ngủ say vẫn còn lưu lại nước mắt trên mặt, Đông Phương Ngọc Lan cảm giác như trái tim đau đớn, thời gian một buổi chiều, đã đủ cho nàng điều tra rõ nhiều chuyện.

Khi tất cả tài liệu liên quan tới Đằng Phi bày ra trước mặt nàng, Đông Phương Ngọc Lan luôn luôn gặp biến không sợ, cũng không nhịn được rung động!

Lớn lên ở thế gia buôn bán nơi nhỏ bé, năm đó phụ thân là võ giả đấu khí nổi danh một thời, hơn nữa sáng lập con đường thương mại đi tới Tây Thùy, tài nguyên cuồn cuộn làm cho Đằng gia tích lũy rất nhiều tài phú trong vòng mười mấy năm ngắn ngủn. Từ nhỏ Đằng Phi đã không thể tu luyện đấu khí, cũng không có cách nào tu luyện võ kỹ bình thường. Năm 13 tuổi, gặp được danh sự chỉ điểm, nhảy vọt một cách khó tin.

Tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ, ba đại quý tộc Thanh Nguyên Châu, Lãnh Nguyên Dã người thủ hộ Thanh Nguyên Châu, những thể lực hùng mạnh này, võ giả thực lực mạnh mẽ, một đám đều ngã xuống trước mặt thiếu niên đó.

Bị buộc đi xa Tây Thùy, nhanh chóng vững bước, lần thứ hai gặp được đôi con trai gái của mình, hơn nữa kết giao tình, đưa tặng Huyết Nguyên Đan luyện chế bằng Huyết Lan ngàn năm, lại hỗ trợ tìm Bằng Liên ngàn năm. Bị tuyết lở Cổ Thần Thánh Sơn vùi lấp, hai năm sau vẫn sống trở về, lập tức bình ổn toàn bộ kẻ địch ở Hải Uy Thành Tây Thùy, sau đó phong độ vương giả trờ về phương đông.

Tiếp theo, là tám đại gia tộc cùng ba đại quý tộc sụp đổ.

Hơn nữa, Đông Phương Ngọc Lan cũng chứng thật bên người Đằng Phi có một người trẻ tuổi mặt đầy rẫu, thật là quý tộc Bá tước được đại lục công nhận, trước mắt hiện đang ở đế đô, còn gây dựng đoàn lính đánh thuê Phi Long.

- Tiểu tử này kết giao rộng rãi, hơn nữa dã tâm rất lớn! Đông Phương Ngọc Lan nhìn con gái đã ngủ say, khẽ thì thầm.

Bình Luận (0)
Comment