Chiến Thần Biến

Chương 32

Đằng Vũ cùng Đằng Lôi và tất cả những người Đằng gia đều lộ vẻ bội phục nhìn Đằng Phi, mặc dù không ai biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng như thế này cũng đủ để bọn họ hãnh diện rồi. Gia chủ của bát đại gia tộc, mỗi người địa vị tôn quý thế nào ai cũng biết rồi, vậy mà giờ tất cả đều nhỏ giọng nói chuyện với Đằng Phi, hơn nữa ngay cả chút tức giận cũng không dám lộ ra.

Đây quả thực là quá thần kỳ!

Bất quá, trên mặt Đằng Văn Hiên cũng không có bất kỳ vẻ vui sướng thắng lợi nào, lão trao đổi cùng ba vị tộc tưởng đức cao vọng trọng một phen, một lúc sau cả ba mới cáo từ rời đi, sau đó lão đi tới trước mặt Đằng Phi, nghiêm nghị nói:

- Đằng Phi, con đi theo ta!

Sau đó cũng quay người rời đi.

Đằng Văn Hiên đi đến một nơi không vắng người và cũng cách mọi người khá xa mới dừng lại, lão vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đằng Phi nói:

- Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đằng Phi biết đến lúc này không thể nào tiếp tục giấu diếm nữa, hắn cũng cảm thấy tình hình dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, sở dĩ hắn vơ vét một lượng lớn của cải của bát đại gia tộc vì hắn biết dù chuyện này nói là nói không liên quan đến Đằng gia, nhưng Đằng gia cũng vô tình liên luỵ vào rồi. Không ai ngu ngốc đến nỗi bỏ qua cho Đằng gia vụ này cả, cho nên thay vì chờ bát đại gia tộc đến làm khó dễ chi bằng thừa cơ lấy một mớ rồi dùng số đó làm đường lui cho Đằng gia sau này, với một lượng tài sản như thế thì đi đến đâu cũng có thể sống được. Thêm nữa, hắn cũng muốn sau chuyện này, bát đại gia tộc sẽ xem hắn là một tên tham tiền và coi thường, không quan tâm đến nữa...

- Dạ, chuyện là thế này…

Đằng Phi lần lượt kể lại hết mọi chuyện, từ việc mình gặp và cứu Lục Tử Lăng, Lục Tử Lăng trước sau hai lần trộm lấy tài vật cùng chứng cứ phạm tội của bát đại gia tộc, sau đó giúp mình cải tạo thân thể, nhờ thế hắn mới có thể tu luyện chân khí.

Hắn một hơi nói hết mọi chuyện với Đằng Văn Hiên, ngoại từ chuyện bản thân tự nhiên mở ra bảy đấu mạch, càng không đề cập đến Thiên đạo ngũ thập đấu mạch.

Đằng Văn Hiên nghe Đằng Phi nói thì bừng tỉnh ngộ, đến giờ lão mới hiểu tại sao Vương Duy Dương là cao cấp Đấu Sư, dùng đấu kỹ Kim Điêu trảo tàn ác nhất cũng không thể đả thương Đằng Phi, thì ra là thân thể của hắn, đã từng được cải tạo rồi.

- Ông nội, con biết thứ viết trên tờ giấy kia là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như không lấy ra, bọn họ nhất định sẽ ép hỏi nguồn gốc đấu kỹ cùng nơi ở của sư phụ con, rồi sẽ liên luỵ đến người nữa. Giờ con lấy ra rồi, có lẽ lúc này việc Bát đại gia tộc muốn làm nhất là giết con diệt khẩu, sau đó là đến Đằng gia, ông nội, con xin lỗi, con đã liên luỵ đến cả gia tộc rồi.

Đằng Phi mím môi, trên mặt có chút ngây ngô cùng áy náy.

- Cho nên, con nghĩ đi nghĩ lại, thà không làm, đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, chi bằng thừa cơ hội này vơ vét một số tiền lớn, chỉ cần bọn họ không động thủ, chúng ta lấy được tiền lập tức cao bay xa chạy...

- Ai...

Đằng Văn Hiên cắt lời Đằng Phi... khoát tay, nhẹ giọng nói:

- Ngươi mới chừng này tuổi mà có thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy, đã rất rất giỏi rồi, như là ta ngày xưa, ở cái tuổi con cũng còn là một đứa bé không hiểu chuyện. Con có thể khống chế cục diện đến lúc này thật lòng ông nội đã rất vui mừng rồi, về phần liên lụy hay không liên lụy, những lời như thế sau này đừng nói nữa! Con họ Đằng thì là đệ tử của Đằng gia! Nếu con có tiền đồ, gia tộc cũng sẽ rạng danh, còn con bị người ta bắt nạt sỉ nhục, gia tộc cũng sẽ giống như trước vì ngươi ra mặt. Cái này chính là gia tộc, bất kể khi nào, người của một gia tộc, cũng luôn phải đoàn kết, luôn luôn vinh nhục cùng nhau! Cho nên, con không cần vì chuyện này cảm thấy áy náy. Lỗi duy nhất của con, chính là giấu diếm ta quá lâu, nếu như con nói chuyện này với ta ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không náo động đến mức này. (Biên: Ta nói gừng càng già càng cay không sai mà… )

- Ông nội, con...

Đằng Văn Hiên không đợi Đằng Phi nói hết đã khoát tay ngăn cản:

- Ta biết con muốn nói cái gì, ta đã nói rồi, con không cần cảm thấy áy náy, chuyện con làm không hề sai, sự tồn tại của sư phụ con quá thật là một đại cấm kỵ, hiện giờ có hai chuyện quan trọng con cần phải làm ngay, thứ nhất là bí mật báo tin cho sư phụ con để nàng nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này, thứ hai, Tiểu Phi, cả con cũng phải lập tức rời khỏi Đằng Gia Trấn!

- Hả? Con... cả con cũng phải đi? Ông nội, con mà đi, Đằng gia làm sao bây giờ?

Đằng Phi nghe vậy nhất thời nóng nảy hỏi liên mồm.

- Đứa nhỏ ngốc này, chỉ cần con đi, Đằng gia mới có thể bình yên vô sự! Những gia tộc kia cho dù muốn diệt hết Đằng gia, nhưng chỉ cầncon không đây, bọn họ sẽ không có can đảm lẫn lý do đâu! Mà giờ con ở đây cũng không có chút tác dụng nào, ông nội biết giờ con đã có thực lực nhất định, nhưng trong mắt bát đại gia tộc, vẫn như cũ, không đáng là gì.

Đằng Phi im lặng, hắn biết ông nội nói rất đúng, thực lực hắn bây giờ nếu giao đấu với đám thanh niên đồng trang lứa như Vương Duy Dương còn có thể đánh trả, nhưng nếu gặp phải Đấu khí Võ giả như Vương Thiên Ưng, đến một nửa cơ hội cũng không có…

Đằng Văn Hiên đa mưu túc trí, lão biết nhất định bát đại gia tộc sẽ không từ bỏ ý đồ, nên bảo Đằng Phi trốn đi, nhưng lại không nghĩ rằng, tốc độ bát đại gia tộ nhanh hơn xa so với tưởng tượng của lão rất nhiều!

Buổi sáng, ở Đằng gia xảy ra một cuộc chiến đấu, đó cũng là lý do người của Đằng gia và Đằng Phi đến muộn, đối mặt với thế công liên hợp của Vương gia, Thác Bạt gia cùng với quân của Đằng Vân Tráng, Đằng gia nhờ có quân tiếp việc của Phạm - Lật – Trương, ba vị tộc trưởng đức cao vọng trọng đã dễ dành đánh cho tan tác.

Vương nhị gia Vương Thiên Ưng bị thương nặng chạy trốn, tinh anh của hai nhà Vương - Thác Bạt cùng với quân của Đằng Vân Tráng gần như chết sạch.

Bất quá cha con Đằng Vân Tráng cùng Đằng Sơn không có xuất hiện, sau khi nhận được tin thất bại, bọn họ lập tức cao bay xa chạy, biến mất không thấy bóng dáng.

Thực tế, Đằng Văn Hiên cũng chưa từng nghĩ sẽ đuổi tận giết tuyệt đứa con trai lớn của mình, nếu không bọn hắn làm sao có thể thong dong rời đi như vậy.

Đằng Phi không biết vì trận chiến này Đằng gia đã bỏ ra bao nhiêu tiền rồi nhưng từ thái độ của ba vị tộc trưởng đức cao vọng trọng kia hiển nhiên là không phải là con số nhỏ.

Khắp Đằng gia nơi nào cũng đều trở nên nhốn nháo, khi Đằng Phi và Đằng Văn Hiên trở về khắp nơi vẫn còn nồng đậm mùi máu tươi, gia đinh của Đằng gia không ngừng khiêng thi thể ra ngoài.

Đằng Phi trông thấy cũng có chút giật mình, đây chính là tư đấu giữa các gia tộc hay sao, quả thực y hệt một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ, nhìn những người chết kia, lại nhớ đến gia chủ Vương gia cùng gia chủ Thác Bạt gia, trong lúc thủ hạ của mình liều chết chiến đấu, bọn họ lại ngồi ở trên khán đài nhàn nhã uống trà, xem đánh nhau...

Đằng Phi không khỏi tự nhủ: “Con người, không có cái gì ngoài lợi ích là vĩnh viễn, thật đúng là không có lời nào có thể diễn tả nổi a….”

Nhìn lại nhà mình, mặc dù đại bá Đằng Vân Tráng phản bội gia tộc nhưng dẫu sao mọi chuyện giải quyết thế đã rất là có tình nghĩa rồi, nếu xảy ra trong một đại gia tộc khác, không thể nào sẽ như thế này đâu.

- Tiểu Phi, sau khi đến Tây Thùy con nhất định phải nhớ, chuyện gì cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi làm, mặc dù hiện giờ người quản lý chi nhánh bên đó là đệ tử Đằng gia, bọn họ đều là thúc bá của con, và năm xưa bọn hắn cũng từng là thuộc hạ của cha con, nhưng cha con dù sao cũng đã mất rồi, phần quan hệ ấy không biết bọn hắn có còn nhận nữa hay không cũng khó nói lắm, cho nên sau này con làm gì cũng phải chú ý, cuộc sống có lẽ sẽ thâm trầm hơn, nhưng ta tin tưởng con, và ta sẽ ở đây chờ ngày thực lực của con mạnh mẽ hơn rồi trở về! Ba năm sau là lễ thành nhân của con, người làm ông nội như ta muốn đích thân làm lễ đăng quan cho con.

Đằng Văn Hiên không ngừng nhìn ngắm khuôn mặt tôn tử mà hắn thương yêu nhất này, từng lời nói còn mang theo vài phần thương cảm, lúc này lão thực sự không còn cách nào khác, nếu Đằng Phi còn tiếp tục ở lại Đằng gia thật sự sẽ rất nguy hiểm. Đằng Phi còn trẻ, mặc dù thông minh, nhưng không thể hoàn toàn hiểu hết phương thức làm việc của đại gia tộc, Đằng Văn Hiên cũng không có ý định nói cho hắn biết, trên đời này có rất nhiều chuyện, không cần chứng cớ, mà chỉ dựa vào thực lực !

Lão hi vọng Đằng Phi có thể tự mình hiểu đạo lý này, dù sao, con đường của hắn phải đi, người khác vĩnh viễn cũng không cách nào thay thế.

- Ông nội...

Giọng nói Đằng Phi đã trở nên nghẹn ngào, gió đêm như nước, thổi vào người có chút se lạnh, trong lòng Đằng Phi buồn rười rượi, mà hắn cũng không biết Lục Tử Lăng đã đi hay chưa, lần cuối cùng gặp nàng, nàng chỉ nhè nhẹ gật đầu rồi không nói thêm gì….

Lúc này Đằng Phi có chút mê mang cũng có chút thương cảm. Không biết con đường phía trước của mình rốt cục là nơi đâu… không biết sau khi mình đi gia tộc và ông nội có bị nguy hiểm hay không, cũng không biết sau này có còn cơ hội gặp lại được vị sư phụ tỷ tỷ xinh đẹp, trong trẻo lạnh lùng kia nữa hay không…

Đám người Đằng Vũ, Đằng Lôi, tất cả đều im lặng, những ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt, nhưng nhờ thế cũng khiến cho những thanh niên vốn là ngây thơ thuần khiết này nhanh chóng trưởng thành hơn.

- Đằng Phi, đi sang đấy chăm chỉ mà tu luyện, ba năm sau, nếu như ngươi có thể trở thành Chân Nguyên Võ Thánh thì không cần sợ bát đại gia tộc nữa rồi!

Đằng Lôi nhìn Đằng Phi nói.

Đằng Phi im lặng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Đằng Lôi:

- Ngươi cũng vậy, phải cố gắng! Ngươi đã nói, muốn đánh cho đám tạp chủng Thác Bạt gia kia răng rơi đầy đất mà!

- Nhất định!

Đằng Lôi giơ lên nấm đấm lớn tiếng nói.

- Thôi đi, huynh đệ các ngươi đùng có mà ở đây thổi phồng lẫn nhau, Đằng Phi, tỷ hi vọng ba năm sau, có thể nhìn thấy ngươi ở đế đô! Bất kể thực lực ngươi mạnh thế nào, nhất định cũng phải tiến được vào học viện tiến tu mấy năm, tỷ chờ ngươi!

Đằng Vũ vành mắt ửng đỏ, nhẹ giọng nói.

Đằng Phi gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, những khó khăn trước mắt kia thật ra cũng không có gì lớn, nếu như ngay cả những hòn đá nhỏ cản đường này cũng không đá đi được thì hắn làm sao có thể chẻ từng ngọn núi lớn, truy tìm nguyên nhân cái chết đích thực của cha mẹ hắn đây.

- Tốt lắm, thời gian không còn sớm, nhanh đi đi!

Đằng Văn Hiên mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng lão hiểu, Đằng Phi ở chỗ này lâu một khắc, nguy hiểm sẽ nhiều một phần, vì vậy liền lên tiếng thúc giục.

- Đi? Hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng đi!

Một giọng nói âm trầm bất ngờ truyền đến, ngay sau đó, trên bầu trời đêm, từ bốn phương tám hướng vang lên những tiếng tay áo bay phần phật.

Mấy chục cái bóng người, ai cũng mặc áo đen che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt lạnh băng, từ từ hạ xuống giữa sân, bọn hắn lạnh lùng quét mắt nhìn từng người. Trong tay người nào cũng lóe lên ánh hàn quang của đao kiếm.

Bình Luận (0)
Comment