Chiến Thần Biến

Chương 34

- Thôi xong!

Trước mặt Đằng Văn Hiên tối sầm, suýt nữa thì bất tỉnh, lão biết muộn rồi!

Lãnh Nguyên Dã quá mạnh, ngày xưa chỉ có Đằng Vân Chí là có thể dễ dàng đánh bại hắn, còn giờ thì khắp Thanh Nguyên châu gần như không còn ai là đối thủ của Đại Đấu Sư mạnh mẽ này nữa, chứ đừng nói đến một tên nhóc như Đằng Phi.

Lúc này giáo quan Lý Mục của Đằng gia ở bên ngoài vòng chiến đột nhiên bay lên, tay cầm một thanh đao cực kỳ chói mắt.

Quanh người Lý Mục lúc này được bao phủ bởi một quầng sáng nhàn nhạt, quầng sáng nhẹ nhàng lưu chuyển, trong bóng đêm nó càng đặc biệt và thần thánh, giống như đang đắm chìm trong thánh quang vậy.

- Chân Nguyên Võ Thánh!

Trong đám hắc y nhân, có người giật mình thốt lên.

- Đằng gia lại còn một Chân Nguyên Võ Thánh?

- Đáng chết, bọn họ làm sao có Chân Nguyên Võ Thánh!

Mấy tên trong đám người áo đen mở miệng mắng to.

Mà bên phía Đằng gia cũng sợ ngây người, nhất là Đằng Lôi, hắn mở to mắt đến nỗi con ngươi muốn rớt ra ngoài, hắn sững sờ nhìn bóng người to lớn trên bầu trời đêm kia, quả thực không thể nào tin nổi. Đây... đây là vị giáo quan mà hắn rất muốn xuống tay dạy dỗ đây sao? Người này trong mắt của hắn chỉ là một Võ giả đủ trình độ dạy dỗ con nít mà thôi, lại còn hay đánh mắng Đằng Phi nữa? Hắn... hắn không ngờ lại là Chân Nguyên Võ Thánh!

Keng!

Một tiếng vang thật lớn, đao kiếm chạm nhau, Lãnh Nguyên Dã muốn một chiêu kết thúc nhưng không ngờ lại bị đao của Lý Mục chắn lại, mà Lãnh Nguyên Dã chẳng qua bị cản lại một chút thôi, còn Lý Mục khóe miệng lại tràn ra một tia máu tươi.

Hắn đứng trước mặt Đằng Phi, thản nhiên nói:

- Đây là đệ tử của ta, muốn giết hắn, trước tiên phải bước qua xác ta.

Lãnh Nguyên Dã lúc này bất ngờ gỡ khăn che mặt xuống, rất nhiều người vừa thấy lòng liền trầm xuống, khi mà hắn chẳng thèm che dấu nữa cũng là lúc muốn đại khai sát giới.

- Giỏi lắm, không ngờ ở Thanh Nguyên Châu này lại còn một Chân Nguyên Võ Thánh mà không ai biết tới, ngươi là Tam cấp, hay Tứ cấp? Ta đoán cùng lắm chỉ là Ngũ cấp Chân Nguyên Võ Thánh, đáng tiếc, nếu hôm nay ngươi không ra tay, mà lặng lẽ bỏ đi, ngươi sẽ không chết ở đây rồi. Với thực lực này của ngươi, đến đâu mà không thể kiếm miếng cơm ăn, thật là đáng tiếc, quá đáng tiếc!

Lãnh Nguyên Dã vừa nhìn Lý Mục nói, khoé miệng vừa nở một nụ cười lạnh như băng:

- Đằng gia đối đãi với ta không tệ, lúc này ta làm sao có thể bỏ đi? Họ Lãnh, loại người như ngươi, vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của một Võ Giả là như thế nào!

Lý Mục nhìn Lãnh Nguyên Dã nói giọng châm biếm:

- Lúc trước ta nghĩ ngươi là người không tệ, bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là một tên cặn bả bị kim tiền danh lợi làm mờ mắt mà thôi!

Vẻ mặt Lãnh Nguyên Dã vô cùng nham hiểm, trong mắt toát ra lửa giận:

- Giỏi, lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi muốn cống hiến cho Đằng gia đúng không? Vậy thì ta cho ngươi mãn nguyện!

Vừa dứt lời, Lãnh Nguyên Dã lại một lần nữa bộc phát ra cuồn cuộn đấu khí, đấu tuyền trong đan điền chuyển động dữ dội, đấu khí nhanh chóng luân chuyển. Ở bậc Lục giai Cửu cấp Đại Đấu Sư, lượng đấu khí nhiều đến mức đáng sợ, tốc độ di chuyển thì khỏi phải nói, mỗi phút xoay hai mươi tám vạn vòng!

Lượng đấu khí này toàn bộ trào ra ngoài thì sức tàn phá mạnh đến cỡ nào? Cho dù trước mặt là một con voi thì Lãnh Nguyên Dã cũng có thể nhẹ nhàng một đấm đánh bay đi!

Lý Mục dù trông thấy rõ ràng mọi chuyện nhưng cũng không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, hắn thậm chí còn không quay lại nói với Đằng Phi câu nào, cứ yên lặng đứng đó như một ngọn núi sừng sững giữa trời.

Oanh!

Oanh!

Hai người lao vào chiến đấu, những tiếng nổ cũng liên tiếp vang lên.

Chân Nguyên Võ Thánh và Lục giai Cửu cấp Đại đấu sư cùng lúc tung ra tuyệt kỷ của mình thì sẽ tạo ra một lực công phá mạnh mẽ như thế nào, quả thật khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Tất cả mọi người bị khí thế của hai người này bức ra hơn mười mét, cây đại thụ to thật to ở gần đó cũng bị khí lưu sinh ra từ sức chiến đấu mạnh mẽ của hai người này đánh gãy, cửa lớn cửa nhỏ phòng lớn phòng bé ở Đằng gia giống như vừa bị một cơn lốc xoáy thổi qua, toàn bộ đều lật tung lên, bay rơi loạn xạ.

Đằng Phi từ từ chậm rãi lui về sau, hắn bất ngờ nhận ra sau khi bản thân trải qua cải tạo bằng máu Xích Huyết Giao, đối với bất kỳ khí thế nào, kể cả sức ép tinh thần thì hắn cũng có một độ miễn dịch nhât định.

Giống như lúc này, những người khác đã chạy ra xa từ lâu rồi mà hắn như cũ dừng lại ở phía trước mọi người.

Những người của bát đại gia tộc đều nhìn Đằng Phi bằng ánh mắt kinh hãi, trong lòng tự nhủ thiếu niên này hình như có thể tu luyện đấu khí, ban nãy rõ ràng nghe thấy người bị hắn giết, trước khi chết còn hoàng sợ hét lên như thế.

Chuyện này không có khả năng? Chẳng lẽ trên người hắn còn có bí mật gì sao? Hay là, Đằng gia đã âm thầm nghiên cứu chế tạo ra một thần phẩm đan dược có thể đả thông kinh mạch?

Những người của bát đại gia tộc mang theo tâm tư khác nhau quan sát Đằng Phi, một bên vẫn tiếp tục đánh, một bên chú ý hai người chiến đấu trên kia.

Hôm nay rất nhiều người giao chiến, nhưng cuộc chiến có ảnh hưởng lớn nhất đến kết quả cuối cùng cũng chỉ có hai người, Lãnh Nguyên Dã và Lý Mục!

Nếu như lúc nãy Lý Mục không đột nhiên xuất hiện, cuộc chiến này sợ đã sớm kết thúc. Ở đây làm gì còn ai có thể đánh bại Lãnh Nguyên Dã để cứu Đằng Phi nữa!

Nhưng vấn đề là, cho dù Lý Mục là một Chân Nguyên Võ Thánh hiếm có nhưng dưới tình thế trước mắt cũng không lạc quan lắm. Lãnh Nguyên Dã là một Lục giai Cửu cấp Đại đấu sư, hơn nữa cấp bậc này đã là của mười năm trước rồi!

Mười năm trôi qua, thực lực hắn có tăng lên hay không có trời mới biết. Mà cho dù có không tăng thì ít nhất phải là Lục cấp Chân Nguyên Võ Thánh.

Hơn nữa khi nãy Lý Mục vừa mới đỡ một đao của Lãnh Nguyên Dã liền bị thương rồi, mà thực lực của Lý Mục cũng dễ dàng bị vị Thủ Hộ Giả ấy dễ dàng nhìn ra, rõ ràng giữa hai người có một khoảng cách rất lớn, bây giờ Lý Mục có liều mạng cũng không phải là đối thủ của Lãnh Nguyên Dã.

Đằng Phi vừa lùi về sau vừa chăm chú quan sát trận chiến giữa hai người.

Từng chiêu thức của Lý Mục đều vô cùng hào sảng và mạnh mẽ, ẩn ẩn trong ấy còn có chút ngang tàng ngạo ngễ, mục tiêu công kích luôn là một điểm lớn, luôn chuộng cương hơn nhu.

Còn kiếm pháp của Lãnh Nguyên Dã thì biến đổi không ngừng hết sức quỷ dị, đấu khí của hắn cũng hết sức mạnh mẽ không thua kém Lý Mục chút nào mà kỹ xảo còn cao hơn một bậc.

Như vậy tiếp tục đánh, Lý Mục thất bại là chuyện hiển nhiên.

- Chỉ là môt Võ Giả bình thường thì đừng làm ra vẻ thanh cao!

Lãnh Nguyên Dã đâm một kiếm vào vai Lý Mục rồi lạnh lùng nói.

Vừa nói xong thì lại tiếp tục đâm một kiếm thứ hai vào ngực Lý Mục, một kiếm từ lồng ngực xuyên thấu qua thân thể Lý Mục rồi đâm thẳng ra sau lưng!

Keng!

Lý Mục cũng chém được một đao trúng vai Lãnh Nguyên Dã tạo ra một ánh lửa. Thì ra Lãnh Nguyên Dã có mặc một cái áo giáp bằng vàng ở bên trong. Mà Lý Mục đã bị đâm xuyên qua lồng ngực nên chẳng còn sức lực gì nữa, một đao này không đủ để tổn thương đến gân cốt của Lãnh Nguyên Dã, chỉ có thể khiến hắn đau nhức một trận mà thôi.

Hắn tung một cước đá Lý Mục ra, rồi rút kiếm ra khỏi người Lý Mục, vừa rút vừa nhẹ nhàng khoáy vào miệng vết thương, nhìn Lý Mục té trên mặt đất, hắn thản nhiên nói:

- Rất tốt, mười năm rồi không ai có thể chạm được đến người ta, ngươi có thế khiến ta bị thương cũng đủ tự hào mà đón nhận cái chết rồi!

Khụ khụ...

Lý Mục nằm trên mặt đất, nôn ra hai ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn Lãnh Nguyên Dã đầy vẻ khinh thường, đứt quãng nói:

- Núi không hổ, hầu tử xưng vương. Họ Lãnh kia,ngươi đừng tưởng rằng... lão tử không biết, năm đó, ngươi bị Đằng gia Tam gia... đánh cho... đánh cho quỳ xuống đất... van xin tha mạng, ha ha... Hôm nay ngươi tới đây, hẳn là,hẳn là muốn trả thù, loại người như ngươi, vĩnh viễn... cũng không thể trở thành Đấu Tôn!

Nghe Lý Mục nói xong, gương mặt Lãnh Nguyên Dã vô cùng âm trầm, khóe miệng giật giật, một lúc lâu sau mới lạnh lùng cười một tiếng:

- Vậy thì sao, Đằng Vân Chí đã chết, mà ta, vẫn còn sừng sững mà sống trên đời này.

Lý Mục không hề để ý tới Lãnh Nguyên Dã nữa, mà là cố gắng quay đầu lại, nhìn Đằng Phi đang chạy về phía mình, khẽ lắc đầu, khó khăn nói:

- Đứa nhỏ ngốc, còn không mau chạy đi, ta là một người sắp chết rồi... lo cho ta làm gì?

- Giáo quan!

Đằng Phi quỳ một chân xuống đất, ôm lấy Lý Mục, tim đau như bị dao cắt, hắn xé áo Lý Mục, tay run run lấy ra Đằng thị sinh cơ tán, liều mạng đắp lên vết thướng.

- Đừng... tốn công sức làm gì, vô dụng thôi, ta sắp chết rồi...

Lý Mục nhìn Đằng Phi, trong ánh mắt mang theo vài phần an ủi, đúng hơn là tiếc hận:

- Con là đứa bé... khắc khổ nhất mà ta từng biết, thật ra ... có câu này... ta vẫn luôn muốn nói với con...

- Giáo quan, đừng nói nữa, người sẽ không chết, ngườisẽ khá lên thôi!

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm...

Lúc này, nước mắt Đằng Phi từng giọt từng giọt rơi dài.

- Ta biết... ta tự biết thương thế của mình... đứa nhỏ ngốc à!

Lý Mục bỗng nhiên nắm lấy tay Đằng Phi, nắm thật chặc, mạnh đến nỗi Đằng Phi cảm thấy rất đau, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng, không chút giãy dụa.

- Ta muốn nói với con, Tam gia... Là người ta bội phục nhất! Ta đời này, chỉ bội phục duy nhất một người! Đứa nhỏ ngốc, trước kia ta đối xử với con như vậy, là không muốn... không muốn... không muốn Tam gia bị đoạn tuyệt huyết mạch, ta cảm thấy lúc đó con... con không thích hợp để... tập võ. Nhưng... cuối cùng con lại nằm ngoài dự liệu của ta... con làm rất tốt, thật sự rất tốt, đứa trẻ ngoan, con phải cố gắng sống sót! Cố gắng sống sót! Ta không có cơ hội trông thấy phong thái của Tam gia, không có cơ hội đi theo Tam gia, nhưng hôm nay... ta sẽ vì Tam gia... làm một chuyện cuối cùng!

Câu cuối cùng Lý Mục gần như thét lên, rồi bất ngờ sức lực không biết từ đâu trở lại, hắn một tay đẩy Đằng Phi ra, còn thân thể hết sức suy yếu kia liền bay lên, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhào đến Lãnh Nguyên Dã!

- Muốn chết!

Lãnh Nguyên Dã hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay tuôn ra đấu khí mãnh liệt, đâm thẳng vàomi tâm Lý Mục!

Nhưng nhưng ngay sau đó, mặt Lãnh Nguyên Dã liền biến sắc, giống như là gặp được chuyện vô cùng đáng sợ, cấp tốc lui về phía sau.

Ầm!

Một nổ thật lớn vang lên, thân thể Lý Mục nổ tung, hay nói đúng hơn là chân nguyên trong đan điền nổ mạnh, nháy mắt sinh ra sinh ra một lực ép thật lớn khiến không gian xung quanh vặn vẹo dữ tợn.

Lãnh Nguyên Dã đã thối lui rất nhanh rồi nhưng cũng bị cổ lực lượng kinh khủng này đánh phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt cũng tràn đầy vẻ giật mình và kinh hãi.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, tính tình Lý Mục lại kiên cường đến thế, ngay cả thi thể cũng không để lại để dùng phương thức tự bạo này hòng đưa hắn vào chổ chết!

Ở Chân Vũ hoàng triều cực kỳ chú trọng việc nhập thổ vi an, đây quả thực là cực kỳ hiếm thấy!

Bình Luận (0)
Comment