Chiến Thần Biến

Chương 4

Mang người này về nhà? Đằng Phi lắc đầu thở dài, thứ nhất mang một người không rõ lai lịch về gia tộc đã là điều không được, thứ hai với thân thể yếu ớt như hắn thì căn bản cũng không mang theo người này đi được.

Lúc này đôi mắt của người con gái nhíu chặt, giống như là đang phải chịu đựng rất nhiều đau đớn. Đằng Phi đưa tay lên đặt trên trán của nàng, cảm giác được rằng cơ thể nàng rất nóng.

"Không tốt! Không biết nàng đã nằm bao lâu ở chỗ này, bề mặt bãi cát thì rất nóng nhưng bên dưới lại có rất nhiều hơi nước. Nằm ở chỗ này một thời gian quá dài thì đến một người bình thường cũng tạch chứ đừng nói là người con gái này trong người đang bị thương nặng."

Nghĩ đến người con gái này bị nước sông cuốn trôi đến đây, Đằng Phi nhịn không được mà nhìn nữ nhân này với vẻ mặt tràn ngập kính phục, trong nội tâm thầm nghĩ : "Thật sự là quá thần kỳ! Không biết nàng bị nước cuốn trôi bao xa cũng không biết nàng nằm ở bãi sông này bao lâu, chỉ cần nhìn cái màu đỏ sậm trên bãi cát có thể thấy thời gian cũng không phải là ngắn, ít nhất phải hơn nửa ngày rồi, thế mà nàng vẫn còn sống được thì đúng là một điều thần kỳ."

Mặc dù trong lòng còn đang suy nghĩ nhưng Đằng Phi cũng móc từ trong túi ra một bình sứ nhỏ, bên trong chứa loại thuốc chữa thương tốt nhất của Đằng gia. Đổ ra một hạt, suy nghĩ một chút lại đổ ra thêm hai hạt nữa, tuy viên thuốc chỉ nhỏ bằng hạt đậu nành lại mang theo một hương vị thơm ngát. Đi đến bên cạnh người con gái nâng nhẹ đầu của nàng lên nói.

- Ngươi nếu còn cảm giác thì hãy há miệng nuốt thuốc này vào.

Người con gái hơi do dự một chút rồi ngay sau đó hơi hé cái miệng mình, trên đôi môi khô héo hiện lên rất nhiều tia máu cùng vết rách. Đằng Phi đem mấy viên thuốc đút vào miệng người con gái.

Chất lượng đan dược của Đằng gia rất tốt, viên thuốc vào đến miệng liền phát huy tác dụng ngay, hiệu lực của thuốc có hiệu quả tức thì trên thân thể người con gái.

Đằng Phi cảm thấy điều phải làm nhất bây giờ là phải xử lý những vết thương trên thân thể người con gái kia, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì hậu quả khó lường hết được. Có rất nhiều người cũng bởi vì xử lý vết thương chậm trễ, làm cho vết thương vốn không quá nguy hiểm biến thành viết thương trí mệnh mà toi mạng.

Nhưng . . . Đó là một người con gái. Hơn nữa . . . còn là một người con gái khuynh thành tuyệt sắc.

Đằng Phi chưa thấy người con gái nào đẹp hơn được người này, xem qua rất nhiều sách vở, kiến thức rất rộng. Nhưng tìm hết ký ức trong đầu về những sách vở đã đọc thì cũng không có từ ngữ nào miêu tả được khuôn mặt xinh đẹp đó, giống như từ ngữ bình thường không đủ để miêu tả được vẻ đẹp của nàng. Cho dù bây giờ nàng bị thương có thể sẽ chết thì điều đó cũng không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng chút nào cả.

Đằng Phi nghĩ thầm: "Sợ là hoàng đế của Chân Vũ Hoàng Triều thấy nàng cũng sẽ chết đứng mà không biết nói gì."

- Không. . . sao cả . . . Giúp ta xử lý một chút . . .Vết thương trên người . . .Cám ơn!

Có lẽ do tác dụng của ba viên thuốc lúc trước làm người con gái này có thể nói chuyện được, mặc dù âm thanh có chút chậm chạp yếu ớt và hơi lạnh lùng nhưng lại hết sức êm tai.

- Vậy thì . . . Tỷ tỷ. Đằng Phi xin đắc tội!

Tuy Đằng Phi tuổi còn trẻ nhưng lại có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hắn không phải là một người bảo thủ, đạt được sự đồng ý của người con gái hắn lập tức không chút do dự mà cởi bỏ quần áo trên người cô gái, trong hành động mặc dù khó tránh khỏi những va chạm vào da thịt.

Nhìn thấy da thịt nhẵn nhụi nõn nà của người con gái, Đằng Phi cố kìm nén ý niệm trong lòng xuống, trong miệng lẩm bẩm liên hồi: "Sắc tức là không. . ."

Quả thực người con gái áo tráng bị thương rất nghiêm trọng, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất là từ vai trái chạy dài sang phía dưới bên sườn phải. Nhìn vết thương giống như là bị móng vuốt sắc bén xoẹt qua, miệng vết thương rất sâu, giờ phút này nhìn làn da nõn nà nhẵn nhụi kia có vết thương như vậy mà cảm thấy thật đau lòng.

Trong lòng Đằng Phi khiếp sợ tự hỏi: "Ông trời ơi! Rốt cuộc là cái gì có thể gây ra vết thương như vậy?Loại ma thú nào có thể có được móng vuốt sắc bén như thế? Thần Mục Kim Điêu sao?"

Thần Mục Kim Điêu có năm móng . . . Mà ở đây chỉ có 1 vết . . .

Nghĩ đến đây, Đằng Phi liền móc trong quần ra một túi thuốc cực phẩm Kim Sang Dược. Loại thuốc này tại Đằng gia thì chỉ với một túi nhỏ như vậy đều có thể bán được một trăm lượng vàng!

Chính là vàng không phải là bạc!

Đó là Đằng thị Sinh Cơ Tán, là một trong những thứ thuốc cao cấp nhất của Đằng gia.

Đằng thị Sinh Cơ Tán là bài thuốc gia truyền rất quan trọng do tổ tiên Đằng gia để lại, chỉ các đời gia chủ mới có tư cách nắm giữ nguyên vẹn phương thức chế tạo.

Tất cả những người chế tạo Đằng thị Sinh Cơ Tán đều là đệ tử nòng cốt của Đằng gia, hơn nữa bọn họ cũng không có nắm giữ được nguyên vẹn cách điều chế, mà chỉ có gia chủ mới có thể đem các khâu chế tạo của đệ tử tổng hợp hoàn chỉnh thành Đằng thị Sinh Cơ Tán.

Với tư cách là công tử của Đằng gia, Đằng Phi căn bản cũng không có tư cách có được loại thuốc này. Nhưng bởi vì được gia gia yêu thương mới cho hắn một túi nhỏ, đồng thời cũng cho phép hắn tự đi lấy tại cửa hiệu, để cho hắn dùng bảo vệ tính mạng.

Đằng thị Sinh Cơ Tán có hiệu quả chữa trị với hầu hết tất cả các thương tổn ngoài da, quan trọng nhất là sử dụng loại thuốc này xong thì về sau trên làn da bên ngoài sẽ không lưu lại bất kỳ một vết sẹo nào cả.

Chính điều đó đã tạo nên tên tuổi của Đằng thị Sinh Cơ Tán, một túi nhỏ có thể bán được cả trăm lượng vàng. Đôi khi cung không đủ cầu, nhiều lúc có tiền mà không thể mua được.

Bột thuốc được đổ vào trên vết thương của người con gái áo trắng, thân thể lõa lồ của nàng nhịn không được mà khẽ run lên một chút.

- Đừng lo lắng, loại thuốc này rất tốt sẽ không để lại vết sẹo của ngươi đâu.

Đằng Phi tuy miệng vừa nói nhưng tay cũng nhanh chóng xử lý vết thương trên người con gái áo trắng một cách thành thạo.

Không nói thêm điều gì, người con gái áo trắng để Đằng Phi tùy ý loay hoay thân thể của mình, chẳng qua là cái gương mặt tái nhợt kia chợt hiện ra một chút ửng hồng. Nếu như nàng biết được Đằng Phi có được sự thành thạo trong chữa thương như vậy là vì hắn luyện tập ở trên cơ thể chó mèo các loại . . . thì không biết nàng còn bình tĩnh được như vậy không nữa?

Sau khi xử lý hết tất cả các vết thương, Đằng Phi khóc không ra nước mắt mà nhìn túi thuốc trống rỗng, trong lòng tự nhủ: "Một trăm lượng vàng của tôi . . . không cánh mà bay. . ."

Trực giác của người con gái này cũng thật là mạnh, lúc Đằng Phi vừa nghĩ đến điều đó thì nàng cũng rất khó khăn nói ra một câu.

- Giúp ta băng bó vết thương, ta sẽ. . .báo đáp ngươi!

Ở bên trong âm thanh lạnh lùng trong trẻo đó có thêm một chút ngượng ngùng.

- ". . ."

Đằng Phi có chút xấu hổ thầm nghĩ: "Trong lòng mình nghĩ gì sao nàng lại biết?"

Đằng Phi đem nội y của người con gái áo trắng xé rách để bao phủ lại những vết thương, sau đó sau đó áo ngoài của nàng băng bó lại hoàn toàn những vết thương bị lộ ra ngoài.

Chỗ mà bôi Đằng thị Sinh Cơ Tán về sau, chỉ cần băng bó đơn giản không đến vài ngày sẽ khôi phục hoàn toàn.

Làm xong hết mọi việc, Đằng Phi mới hơi xấu hổ phát hiện, quần áo của nàng mình đã dùng băng bó hết vết thương làm cho rất nhiều chỗ không nên lộ ra thì hiện tại đều lộ ra cả.

Lúc xử lý vết thương, Đằng Phi không để ý đến những việc khác. Nhưng bây giờ hắn đã mười ba tuổi, đã cảm giác được chuyện nam nữ, làm hắn nhịn không được mà mặt đỏ tới mang tai.

Nhanh chóng cởi áo ngoài của mình cho người con gái mặc, mặc dù hơi rách một chút nhưng chung quy vẫn còn tốt chán.

Vì người con gái kia tại thời điểm này không thích hợp để di chuyển qua chỗ khác, Đằng Phi lại đi tìm một đống cỏ khô lớn trải xuống nền cát cho người con gái ngồi lên rồi lại đi lấy một ít nhánh cây tạo thành túp lều tránh ánh nắng cho nàng. Làm xong mọi việc, đầu Đằng Phi đầy mồ hôi, cái áo lót trên người cũng bị ướt rồi khô đến mấy lần.

Khi xử lý vết thương cho người con gái, Đằng Phi cũng đã cảm giác được đối phương nhất định là một cường giả!

Bình Luận (0)
Comment