Chiến Thần Biến

Chương 41

- Mẹ nó, lão tử là đệ đệ của Thôi gia gia chủ đây!

Một người bị thương trong bát đại gia tộc chửi ầm lên.

- Còn ta, ta là đại trưởng lão của Triệu gia!

- Ta là ca ca của gia chủ Tôn gia!

- Lời của chúng ta không giống với đám quý tộc các người, hừ, chúng ta không phải loại người hay nuốt lời giống Lật gia, Trương gia hay Phạm gia các ngươi, chuyên gia đâm sau lưng người khác!

- Đằng Phi, ngươi hãy giết tên họ Phạm này, bát đại gia tộc chúng ta bảo đảm, có thể viết giấy cam đoan từ đây về sau tuyệt không làm khó dễ Đằng gia!

Cả đám nhất thời ầm ĩ loạn cả lên, tiếng mắng chửi hay những lời khó nghe đều văng ra ngoài, ai mà ngờ những người thường ngày làm bộ dạng cao cao tại thượng kia cũng có bộ mặt như thế.

Đằng Phi im lặng không lên tiếng, nhặt một thanh đao đã gãy ở dưới đất lên, trên thân đao dính đầy vết máu. Trong mắt hắn, rõ ràng có người cầm cây đao này chém Lục Tử Lăng, bị Lục Tử Lăng chặt đứt, sau đó thanh chuôi đao này đồng thời cũng tổn thương Lục Tử Lăng.

Điều này làm lòng Đằng Phi đau như cắt.

Người thiếu niên cao gầy nhặt lên một thanh đao, nhất thời tất cả đều khẩn trương lên, bởi vì cho dù chỉ là một thanh đao bị gãy nhưn nó cũng có thể là vũ khí giết được người. Thế nên ai cũng đều thức thời ngậm miệng lại.

Đằng Phi chậm rãi đi về phía người của bát đại gia tộc, bởi vì ban nãy chạy như điên đến đây đã tiêu hết khí lực của hắn, hắn từng bước loạng choạn tiến đến, nhưng trong mắt người của bát đại gia tộc, mỗi bước chân này giống như bước chân của Tử thần!

- Đằng Phi, có… chuyện gì cũng từ từ nói, chúng ta là người của bát đại gia tộc, giết chúng ta ngươi cũng không sống yên đâu…

Người này thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Đằng Phi, vừa dứt lời đe dọa lại run lập cập nhìn Đằng Phi từng bước từng bước tiến gần đến rồi lớn tiếng quát:

- Ta là ca ca của gia chủ Thanh Bình phủ! Đằng Phi, ngươi đừng làm mất đi tia sinh cơ cuối cùng của Đằng gia!

Phốc!

Người này vừa dứt lời, thanh đoạn đao sắc bén ấy đã trảm lên cổ hắn, một cái đầu bay lên không trung, vị ca ca của gia chủ Thanh Bình phủ này, đôi mắt mở thật lớn, trong mắt tràn đầy sợ hãi, khóe miệng còn chưa khép lại, tựa hồ còn có lời gì chưa nói xong.

Một luồng máu nóng phun lên khắp người những người bên cạnh

- Đừng… đừng giết ta… ta là trưỡng lão của Triệu gia, ngươi muốn cái gì ta cũng…

Phốc!

Đoạn đao trực tiếp chém lên mặt của hắn thành một cái rãnh sâu kinh khủng, sỡ dĩ chém lên mặt bởi vì vị trưởng lão Triệu gia thời khắc mấu chốt đã lách sang tránh được một chút.

Hắn không chết ngay được nhưng đau đớn không thể tả, phát ra tiếng tru kinh khủng!

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Đằng Phi lúc này đã phát điên lên rồi, điên cuồng chém tới tấp lên người của Trưởng lão Triệu gia.

Huyết nhục văng đầy trời!

Vị trưởng lão Triệu gia kia ngày thường cao cao tại thương, vậy mà kết cục lại bị người ta chém hoàn toàn không nhìn ra hình dạng con người nữa.

Trên người Đằng Phi lúc này dính đầy viết máu, thanh đao trên tay dưới lực chém của hắn lưỡi đao cũng bị cuốn lại rồi…

Hắn ném thanh đao đã hỏng này xuống, từ dưới đất nhặt lên một thanh đao khác rồi tiếp tục chuyển hướng sang những người bát đại gia tộc may mắn sống sót khác, từng đao từng đao chặt xuống đầu bọn hắn..

Những người này trước khi chết biểu hiện rất khác nhau, có khóc rống lên cầu xin tha thứ, có uy hiếp, có lớn tiếng quát mắng, cũng có người im lặng không lên tiếng.

Không cần biết bọn hắn phản ứng gì, trên mặt Đằng Phi cũng thủy chung không chút biểu cảm.

Đến khi người cuối cùng trong bát đại gia tộc bị Đằng Phi xử lý xong thì khung cảnh nơi này lại một lần nữa chìm vào tĩnh mịch! Còn người trung niên họ Phạm kia sớm đã bị làm cho sợ đến mức kinh hồn lạc phách, làm sao có thể phát ra âm thanh gì nữa?

Nếu như lúc trước cô gái áo trắng trên người không một chút viết máu là một nữ ma đầu, là một sát thần, vậy thì thiếu niên trước mặt chính là một tử thần đang đi thu hoạch sinh mệnh!

Hắn đã từng gặp qua nhiều thanh niên lòng dạ độc ác, nhưng chưa từng thấy người thiếu niên nào liên tiếp giết hơn mười mạng người mà mặt không chút đổi sắc.

Đây quả thật là một người đáng sợ!

Thiếu niên này giống như một tên Huyết Sát trời sinh, đã làm người trung niên họ Phạm này hoàn toàn khiếp sợ.

Đằng Phi có chút thất vọng, hắn tìm mãi trong đống thi thể này mà không thấy có thi thể của Lý Cương, hơn nữa theo số lượng hình như đã có một số người đã lặng lẽ rút đi trước rồi.

Sau trận tàn sát ban nãy, hắn không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa, nước mắt cả đời hắn có lẽ đã khóc hết trong đêm nay rồi, sau này… có khi hắn không bao giờ khóc được nữa….

Hắn ngước mắt nhìn bầu trời đêm vô tận, nhìn ánh sao lấp lánh, Đằng Phi âm thầm thề trong lòng: “Bát đại gia tộc, ba nhà Phạm - Trương - Lật, Lãnh Nguyên Dã, hôm nay các ngươi không chết, sau này có một ngày, ta sẽ đích thân giết chết các ngươi!”

Một lúc lâu, sau khi ngọn lửa đã đốt sạch hết mọi thứ trên mặt đất, thoáng cái mọi vật đều trở nên tối tăm, Đằng Phi mới hồi phục tinh thần, nhớ tới còn có một người hắn chưa giết!

Đằng Phi chậm rãi tiến về phía người trung niên kia.

Vị đại quản gia của Phạm gia này nhất thời khẩn trương lên, hắn cố gắng nói bằng một giọng bình thản:

- Vị tiểu huynh đệ, ngươi làm rất tốt, ta thật sự bội phục ngươi, người ta thường nói anh hùng xuất thiếu niên, lời này, quả không sai… khụ khụ, bát đại gia tộc lần này bị tổn thương nguyên khí nặng, tám – mười năm sau may ra mới có thể trở mình, đây là cơ hội tốt cho Đằng gia các ngươi phát triển…

- Ba trăm thiết giáp trọng nỗ quân là do ngươi chỉ huy, đúng không?

Đằng Phi lạnh lùng hỏi, trong thanh âm không có bất kỳ tình cảm nào, cắt đứt lời của vị quản gia họ Phạm.

- Ách..

Vị đại quản gia họ Phạm này nhất thời cứng họng, lúc này dù có nói gì thì người thiếu niên này cũng càng thêm tức giận thôi, chẳng có chút tác dụng gì…

- Chuyện này… ngươi hãy nghe ta giải thích!

Hắn vừa nghe Đằng Phi hỏi trong lòng chợt giật nảy mình, lại càng lo lắng hơn, nhất thời gấp gáp nói, cứ sợ như trả lời chậm một chút thì mạng mình sẽ đi nhanh hơn.

- Ta… ta chỉ là phụng mệnh làm việc, ta là quản gia của Phạm gia, chủ nhân thật sự là Phạm lão gia, ngươi cũng biết mà, Phạm gia là gia tộc quý tộc, chúng ta chẳng qua là nô bộc, ta… ta cũng chỉ là thân bất do kỷ a!

- Ý ngươi nói, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này là quyết định của Phạm lão gia, ngươi không liên quan gì đúng không?

Giọng nói của Đằng Phi vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc, hoàn toàn bình tĩnh không giống như lứa tuổi của hắn.

- Đúng, đúng, đúng, chính là vậy, tiểu huynh để, ngươi chỉ cần bỏ qua cho ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều…

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Đằng Phi cắt ngang lần nữa.

- Hôm nay, ngươi dẫn theo ba trăm thiết giáp trọng nỗ quân tới vây công sư phụ ta, không có mệnh lệnh của ngươi, bọn chúng không thể hành đông, bọn họ không bắn thì sư phụ ta đã không phải chết, ngươi nói, ngươi có đang chết hay không? Phải hay không!

Nói vừa dứt, Đằng Phi bỗng nhiên gầm lên điên cuồng, đại đao trong tay vung lên, hướng về phía hắn hung hăng chém tới.

Răng rắc!

Cánh tay quản gia họ Phạm bị chém rụng xuống, hắn hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

- Ta hận nhất chính là ngươi! Ngươi biết tại sao ta lại để người là người cuối cùng không? Bởi vì ta không muốn ngươi chết một cách dễ dàng!

Răng rắc!

Một cánh tay nữa bị bổ xuống

- Uổng ngươi là quản gia của Phạm gia, một chút cốt khí không có thì thôi, trong đầu ngươi chứa toàn *** chó hay sao? Ngươi tưởng dễ gạt ta lắm hay sao? Còn nói cho ta này nọ… Con mẹ nó, ta quan tâm sao? Ngươi biết không, nếu không phải là ngươi tra ra, thì sư phụ ta làm sao lại chết! Người ưu tú cỡ nào, xuất chúng cỡ nào ngươi biết không? Còn kêu ta bỏ qua cho ngươi, ngươi đi chết đi!

Răng rắc!

Răng rắc!

Cặp chân của quản gia họ Phạm trực tiếp bị chặt đi, máu phun thành vòi, mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa khắp nơi!

Mà lúc này, vị đại quản gia uy phong ở Thanh Nguyên châu này đã sớm đau đến hôn mê bất tỉnh.

Dưới ánh trăng yếu ớt, Đằng Phi móc trong ngực ra một viên Đằng Thị Sinh Cơ Tán, rắc vào miêng viết thương trên hai tay và hai chân của hắn, Đằng Thị Sinh Cơ Tán không hổ là bí mật trọng yếu của Đằng gia, viết thương trong nháy mắt ngừng chảy máu!

Bốp!

Đằng Phi dùng chuôi đao vỗ mạnh vào mặt vị đại quản gia này một cái, gầm lên:

- Ngươi mở mắt nhìn cho kỹ, ta nhìn có giống kẻ ngu không? Đám người các ngươi đến cho cùng vẫn là muốn thu phục ta, lừa gạt ta, uy hiếp ta, hahahaha, sư phụ ta cuối cùng lại bị các ngươi bức chết! Các ngươi còn đang ảo tưởng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi sao, trên đời có chuyện tiện nghi như vậy sao? Hôm nay ta chẳng những giết sạch các ngươi, tương lai ta còn muốn diệt tộc các ngươi!

Tên đại quản gia họ Phạm miệng không ngừng rên rĩ, hai mắt từ từ mở ra, hắn có cảm giác trời đất tối sầm, trong đầu mơ mơ màng màng, từng cơn đau không ngừng truyền đến, đau đến độ khiến đầu óc hắn u mê không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa, hắn muốn cử động thân thể những một tí cũng không nhúc nhích, còn thiếu niên trước mặt đang điên cuồng hét vào mặt hắn, nhưng hắn lại nghe ra là gì nữa.

Vẻ mặt dữ tợn, khiến hắn khiếp sợ từ tận đáy lòng.

Tiểu tử này.. Điên rồi!

Đây là những suy nghĩ cuối cùng của hắn, ngay sau đó, đầu của hắn đã bị Đằng Phi một đao chém xuống.

Sau khi xử lý xong, Đằng Phi ném thanh đao đi rồi ngồi xuống đất lẩm bẩm:

- Sư phụ, người nhìn xem? Ta đã báo thù cho người rồi, ta đã giết tất cả bọn họ, ta biết, việc ta làm còn chưa đủ, Lãnh Nguyên Dã, Phạm gia, Trương Gia, Lật gia, bát đại gia tộc… Bọn họ đáng chết, tất cả đều đáng chết, đáng tiếc, thực lực ta bây giờ vẫn chưa đủ, chưa đủ, chờ khi thực lực ta thăng tiến, ta sẽ đích thân trở lại thu thập bọn hắn..

Đằng Phi vừa nói xong thân thể đã mềm nhũn ra, một đêm trải qua vô số chuyện, tâm tình thay đổi cực nhanh, rốt cuộc thiếu niên mười ba tuổi này mệt mỏi nằm xuống mê man, nằm ngủ ở giữa đống người chết.

Dòng Tân nguyệt cong cong, nước sông uốn lượn, bóng đêm trong trẻo lạnh lùng như nước, xem vẻ mặt vị thiếu niên đang ngủ tràn đầy vẻ đau thương.

***

Đằng Phi tỉnh lại… nhưng phát hiện mình đang nằm ở một cái giường sạch sẽ, trong phòng bày biện đơn giản, nhìn qua có cảm giác quen mắt.

- Du côn cắc ké, tỉnh rồi sao?

Một thanh âm thanh thúy vang lên ở bên tai Đằng Phi, rồi một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt, không phải Đằng Vũ thì là ai nữa?

Bình Luận (0)
Comment