Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như anh nhớ không nhầm.
Đêm hôm đó, khi Tổng Khương bị xử lý, trong số những người giàu có thì có một người có khuôn mặt giống như Triệu Quý.
Dương Kiển Nghiêm có một trí nhớ siêu phàm, anh sẽ không bao giờ quên bất cứ ai mà anh từng gặp, cho dù thời gian đã trôi qua lâu đến mức nào đi nữa.
"Gặp rồi gặp rồi!"
Sau khi nghe câu hỏi của Dương Kiến Nghiêm, Triệu Quý vội vàng gật đầu.
Anh ta sẽ không bao giờ quên được cái đêm hôm đó.
Chị cả của bọn họ là Tổng Khương bị một người điên đột nhiên xuất hiện trực tiếp lôi ra từ trong xe và đánh một trận.

Khi đó, anh ta nghĩ rằng người này sắp xong đời rồi.
Nhưng ai mà biết được tất cả những ông chủ lớn thật sự ở Hải Kinh có mặt đều là vì Dương Kiến Nghiêm.
Ngày hôm sau cái ngày đó, nhà họ Tống ở Hải Kinh đã bị khám xét và xuất hiện tin tức Tổng Khương tử vong vì sử dụng ma túy quá liều.

Nhưng mà mọi người trong giới đều biết rằng có người đã giết cô ta.

Triệu Quý sẽ không bao giờ quên cái đêm đó và cũng sẽ không thể quên được khuôn mặt của Dương Kiến Nghiêm.
Đối với anh ta, Dương Kiến Nghiêm giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống.

Chưa có ai từng nhìn thấy hay là nghe nói đến, nhưng lại giống như một câu chuyện thần thoại vậy.


Anh đã tiêu diệt một gia tộc ở Hải Kinh một cách dễ dàng.
Nói xong, anh ta lấy bật lửa từ trong túi ra rồi đi đến bên cạnh Dương Kiến Nghiêm với vẻ mặt nịnh nọt: "Anh Dương, anh hút thuốc đi."
“Tôi không hút thuốc”Dương Kiến Nghiêm xua tay.
"Anh Quý, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tình hình tại hiện trường thật sự khiến mọi người choáng váng.
Đặc biệt là Trịnh Tuấn, đôi mắt của anh ta chứa đầy sự kinh ngạc và khó hiểu.
Anh ta đang làm cái gì vậy?
Tôi gọi anh đến đây giải quyết chuyện này.

Anh đã đến rồi nhưng anh đang làm cái trò gì vậy?
"Trịnh Tuấn, cậu đừng có nói với tôi rằng người đã đánh cậu chính là anh Dương"
“Anh Dương cái quái gì chứ, anh ta không phải chỉ là một người ở rể của nhà họ Hứa sao?” Trịnh Tuấn khinh thường nói.
Bốp!
Kết quả là vừa mới nói xong, Triệu Quý đã tát vào mặt Trịnh Tuấn một cái.
"Nếu cậu còn dám nói lời hỗn láo với anh Dương nữa thì tôi sẽ giết cậu!"
"Triệu Quý, mày cũng dám đánh tạo ư? Mày không muốn sống nữa sao?" Trịnh Tuấn ôm mặt và nói với giọng điệu oan ức.
Chuyện xảy ra một cách đột ngột, khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
“Tôi không muốn sống nữa đấy, nhà họ Trịnh của cậu có thể chạy đến Hải Kinh để giết chết tối sao?” Triệu Quý cười lạnh nói.
Có thể lúc trước Trịnh Tuấn là một vị khách quý, nhưng so với Dương Kiến Nghiệm thì chẳng là cái thá gì cả.
Nhà họ Trịnh là một thế lực ở Nam Hòa và cùng lắm thì chỉ lớn hơn nhà của anh ta một chút
mà thôi.
Nhưng về phần Dương Kiển Nghiêm, anh ta nhớ rõ những người đã đến vì Dương Kiến Nghiêm vào đêm hôm đó, họ đều là những ông chủ lớn.
Thậm chí trong số đó còn có người giàu nhất Hải Kinh và người đó giống như một cấp dưới làm việc cho Dương Kiển Nghiêm.
Những loại người này là nhân vật gì?
Nếu như nói ông vua của Nam Hòa là nhà họ Hà thì ông vua của Hải Kinh có thể chính là người đàn ông đang ở trước mặt này.
Làm sao mà anh ta có thể bởi vì một gia tộc ở Nam Hòa mà đi xúc phạm người đến từ Hải Kinh này chứ?
Có những người rất biết phân tích tình hình và rõ ràng là Triệu Quý chính là loại người này.
“Cậu ta nói sẽ tìm người đến để giết tôi” Dương Kiến Nghiêm mở miệng nói: “Không ngờ người mà cậu ta tìm lại là cậu”
Khi nghe Dương Kiến Nghiêm nói những lời này, Triệu Quý suýt nữa thì quỳ xuống và cầu xin tha thứ.

Anh ta toát hết mồ hôi và tràn đầy áy náy: "Anh Dương, nghe anh nói cái gì này, có cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám đâu!"
"Được rồi, không sao đâu"
Dương Kiến Nghiêm không ngạc nhiên trước thái độ của Triệu Quý.
"Anh Dương, anh muốn làm gì bây giờ?"
“Giết cậu ta đi” Dương Kiển Nghiêm nhìn về phía Trịnh Tuấn và lạnh lùng nói.
“Hả?” Triệu Quý lập tức sững sờ và cảm thấy có chút khó xử.

Mặc dù anh ta không sợ Trịnh Tuấn nhưng mà cũng rất khó để giết anh ta.
“Cậu ta muốn giết chết tôi.


Cậu cảm thấy tôi là người hiền lành?” Dương Kiến Nghiêm híp mắt và nhìn Quý.
Cảm nhận được sự tàn nhẫn trong đôi mắt của Dương Kiển Nghiêm, trong lòng Triệu Quý thấy lạnh lẽo.

Anh ta nhanh chóng lắc đầu.

“Vâng!” Anh ta cắn chặt răng, giết thì giết, cũng không phải là anh ta chưa từng làm.
“Quên đi” Dương Kiến Nghiêm đột nhiên lắc đầu: “Giết người ở nước Chiêm không tốt lắm”
“Vâng, vâng” Triệu Quý thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi cậu ta chạm vào tay nào của Thúy Ngân thì chặt đi.

Hình như nó là tay phải” Những lời nói này của Dương Kiển Nghiêm khiến da đầu của anh ta tê dại.
"Anh Dương, chuyện này.." Triệu Quý không muốn làm như vậy.
“Tôi tên là Dương Kiến Nghiêm, nếu nhà họ Trịnh tìm đến và gây chuyện với cậu thì cậu cứ nói ra tên của tôi.” Dương Kiến Nghiêm nói.
“Vâng!” Triệu Quý cắn răng, Dương Kiến Nghiêm đã nói đến mức này rồi, nếu anh ta còn không làm thì đó chính là không biết đối nhân xử thế.
"Đến đây đi!"
Khi anh ta hét lên, một tên đàn em bước đến và lập tức khống chế Trịnh Tuấn rồi đưa cho anh ta một cái rìu.
"Triệu Quý, nếu mày dám động vào tạo thì tao sẽ cho mày chết, cả Dương Kiển Nghiêm nữa, tạo cũng sẽ băm mày ra thành từng mảnh! A!"
Vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chiếc rìu của Triệu Quý cũng rơi xuống.
Trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
Dương Kiến Nghiêm quay đầu nhìn về phía những người đang ngồi đây.
Bị Dương Kiển Nghiêm nhìn như vậy và cộng với tất cả những gì mà họ đã chứng kiến vừa rồi, tất cả mọi người đều cúi đầu, thậm chí có vài người đã sợ đến mức tè ra quần.
Bọn họ...!chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Dương Kiến Nghiêm lật ngược bình nhựa và chai rượu rồi nhẹ nhàng nói: "Ai đã cung cấp những thứ này?".
“Tất cả đều là do anh Tuấn đưa? Có người đáp.
"Cậu ta lấy chúng ở đâu vậy?"
“Hình như là từ trong tay một người gọi là anh Sẹo ở chỗ này? Những người này sợ tới mức không có một chút phản kháng, hỏi cái gì thì nói cái đó.
“Triệu Quý Dương Kiến Nghiêm kêu lên.
"Anh Dương muốn tôi làm cái gì ạ?"
"Gọi cảnh sát, kiểm tra ma túy"
“Vâng!” Triệu Quý do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Chúng ta đi thôi” Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Dương Kiển Nghiêm mới đưa Thúy Ngân rời đi.
Khi đi đến cửa, anh liếc thấy Trịnh Tuấn đang gào lên đau đớn, không quan tâm cậu ta có nghe thấy hay không, anh lẩm bẩm một mình: "Tôi tên là Dương Kiến Nghiêm, sinh ra ở nước Chiêm và anh rất may mắn đấy"
Ra khỏi cửa, Dương Kiển Nghiêm đưa Cao Thúy Ngân lên xe.
Sau khi lên xe, anh không nói gì mà lập tức tát cô một cái.
Cái tát này không mạnh nhưng cũng không yếu.

Nó để lại một dấu vết đỏ trên mặt cô.
Điều đó đủ để chứng minh rằng Dương Kiển Nghiêm đang rất tức giận.
"Cao Thúy Ngân, tuy chúng ta không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng anh có ấn tượng khá tốt về em.


Bây giờ em đã khiến cho anh cảm thấy có chút thất vọng"
“Em xin lỗi anh rể” Mặc dù bị tát một cái nhưng Cao Thúy Ngân lại cúi đầu và không dám nhìn thẳng Dương Kiển Nghiêm.
“Quên đi”Dương Kiến Nghiêm không nhiều lời.
Bầu không khí trên đường có chút đè nén và có lẽ là do cảm thấy Dương Kiến Nghiêm rất tức giận nên Cao Thúy Ngân giải thích với vẻ oan ức.
Hóa ra lý do khiến Cao Thúy Ngân bọn họ từ Nam Hòa đến Hải Kinh là vì để thoát khỏi sự quấy rầy của Trịnh Tuấn.
Trước đây, bởi vì đã vay tiền của Trịnh Tuấn, cho nên coi như là có quan hệ rồi.

Sau đó anh ta vẫn tiếp tục quấy rầy Cao Thúy Ngân và cô dính vào cái này cũng là do Trịnh Tuấn.
Về sau, dù đã trả hết tiền từ lâu nhưng Trịnh Tuấn vẫn không có ý định buông tha cho cô.

Anh ta liên tục quấy rầy và thậm chí còn đe dọa bọn họ.
Ở Nam Hòa, Cao Xuân Lan và cô không có nơi nương tựa.

Nhà họ Cao chẳng qua chỉ là nhà mẹ đẻ của bà mà thôi.

Hơn nữa nhà họ chỉ có thể coi là người bình thường và họ cũng không sẵn lòng giúp đỡ Cao Xuân Lan và cô về chuyện của Trịnh Tuấn.
Điều này khiến cho hai người họ không thể sinh sống ở Nam Hòa được nữa, cho nên mới đi đến Hải Kinh.
Tối hôm nay, Cao Thúy Ngân nhận được cuộc gọi từ một người bạn học ở Hải Kinh trước đây, nói rằng đó là một buổi họp lớp nên cô liền đi đến.

Nhưng ai ngờ người bạn mới có đến buổi họp lớp này chính là do Trịnh Tuấn tìm tới.
"Anh rể, em xin lỗi..."
"Tại sao em phải vay tiền cậu ta?” Dương Kiển Nghiêm hỏi.
"Lúc đó, chị gái của em đã cãi nhau gay gắt với nhà họ Hứa rồi.

Em cần tiền để đi học, sau đó mẹ em vừa mới trở về nhà mẹ đẻ.

Nhà họ Cao luôn coi mẹ em và em như cây rụng tiền, và luôn lấy rất nhiều lý do để đòi tiền, cho nên em cũng không còn cách nào khác.

"
Nghe vậy, Dương Kiến
chien-than-ngao-the-29-0.jpg.


Bình Luận (0)
Comment