Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 113



Vừa nghe thấy câu nói nhẹ nhàng của Genko.

Ánh mắt của Miyama Takeshi liền lộ ra vẻ chấn động.

Máu từ trong miệng không ngừng chảy ra, khuôn mặt trở nên vô cùng méo mó, giống như bị sự sợ hãi bao phủ, sắp sửa phải nhận lấy sự giày vò khủng khiếp nhất trên đời này.

Cổ hắn là bộ phận duy nhất còn có thể cử động, bởi vì sợ hãi mà kéo căng ra, lộ những đường gân xanh.

Trần Thái Nhật lặng lẽ ngồi ở đó nhưng trong mắt Miyama Takeshi lại giống như ác quỷ chín đầu đến từ địa ngục.

“Biên… biên giới phía Tây?”

Trần Thái Nhật khẽ nhướng mày.

“Không sai, là tao”.

Biểu cảm trên mặt Miyama Takeshi liền thay đổi, sợ hãi, tuyệt vọng, run rẩy, cuối cùng là mất hết hy vọng.

Trần Thái Nhật khẽ cười, khoé miệng nhếch lên thành một độ cong quỷ dị.

“Xem ra mày vẫn chưa hiểu rõ về tao lắm, ở trong tay tao, bất luận là muốn tự tử hay là làm mấy điều dại dột khác cũng là điều không thể”.

Miyama Takeshi nghe vậy thì cả người chấn động, vẻ mặt không thể tin nổi, làn da đột nhiên xuất hiện những vết lồi lõm bất thường, giống như có một năng lượng cực lớn sắp sửa bộc phát ra khỏi cơ thể.


Trần Thái Nhật giơ tay, bóp cò liên tục.

Pằng pằng pằng.

Đạn ghim vào huyệt vị cổ, ngực và bụng của Miyama Takeshi, khiến hắn kêu lên đầy đau đớn.

“Á! Anh… anh làm gì tôi vậy?”

“Chỉ khiến mày trở thành một người tàn phế hoàn toàn thôi, võ công rồi chân khí gì gì đó, ở trước mặt tao dùng hay không cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, mày vẫn nên suy nghĩ cho kỹ trả lời vấn đề của tao ra sao đi”.

Miyama Takeshi cố thử nhiều lần, đột nhiên phát hiện ra bản thân thật sự đã trở thành một kẻ tàn phế không có năng lực phản kháng.

Thế nhưng, dáng vẻ của hắn vẫn rất ngoan cố, không hề giống như muốn phối hợp nói rõ.

Trần Thái Nhật rút ra một cái hộp đen nhỏ từ trong túi, mở ra trước mặt Miyama Takeshi.

Miyama Takeshi liếc nhìn, ngay lập tức bị món đồ trong hộp thu hút.

Genko phát hiện ra chiếc hộp, chỉ mới nhìn một cái mà mặt đã trở nên trắng bệch, vô thức lùi về sau một bước, cách xa chiếc hộp một chút.

Món đồ trong hộp, thoạt nhìn giống như một cái kén tằm thông thường, chỉ có điều toàn bộ đều đen thuần, mang theo hơi thở chết chóc.

Trần Thái Nhật chậm rãi nói: “Đây là Nhân Trùng Thảo do Bắc Minh điều chế ra… Mày ở Đông Đảo có lẽ cũng đã nghe nói đến từ bên trong cơ quan tình báo rồi, nếu như mày vẫn không chịu hợp tác, vậy thì ăn đi”.

Mồ hôi trên mặt Miyama Takeshi chảy xuống ròng ròng, vừa nghe thấy ba chữ “Nhân Trùng Thảo” thì vẻ hùng hồn trên mặt đã biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự hoảng hốt tột độ.

Cuối cùng, sau khi kiên trì được vài giây.

“Thần chết, tôi đồng ý nói ra tất cả”.

Trần Thái Nhật khẽ nhếch miệng.

Cái lũ khốn nạn này, cứ phải bỏ thứ đồ này ra bức ép thì mới chịu hợp tác, đúng là hèn mọn.

Ở Đông Đảo yên ổn sống qua ngày, kết hôn sinh con, mỗi ngày đều vui vẻ không tốt hay sao?

Cứ phải chạy đến Hoa Hạ làm võ sĩ trung dũng gì đó làm gì…

Cái bọn ngu dốt bị tẩy não này đúng là khiến cho người ta chẳng có chút đồng cảm nào.

Anh dùng Nhân Trùng Thảo mà Bắc Minh điều chế ra bức cung, tính đến nay xác suất thất bại vô cùng thấp.

Nguyên nhân rất đơn giản, loại ấu trùng này một khi đi vào cơ thể người, người này sẽ biến thành một sinh vật đặc biệt sống không bằng chết.

Các giác quan bị phình lên gấp mười lần, cả người không thể cử động, ngay cả việc đảo mắt thôi cũng không làm nổi.

Tuổi thọ vẫn như bình thường, kết cục cuối cùng chính là…

Phạm nhân sẽ trở thành một kẻ sống không bằng chết, bị chạm nhẹ cũng có thể đau tới gần chết, một chút âm thanh cũng khiến cho hắn chấn động tới choáng váng, bất kỳ lúc nào cũng có thể nghẹt thở vì thiếu oxi, nhiệt độ cơ thể lúc thì lạnh lẽo như nước sâu lúc thì nóng như lửa đốt.


Không một ai là không sợ hãi trước tình cảnh này.

Trần Thái Nhật không khỏi thầm phỉ nhổ trong lòng, cái tên Bắc Minh này quả nhiên tâm lý hơi biến thái, suốt ngày chơi đùa với mấy thứ không bình thường.

Đối phương đồng ý phối hợp, tất cả liền trở nên dễ dàng hơn.

Trần Thái Nhật suy nghĩ một chút.

“Nói đi, quá trình mày vào Hoa Hạ, có nội ứng hay không, dẫn đi bao lâu, đóng giả thành Dương Hưng v.v...”

Miyama Takeshi khẽ thở dài một hơi, bắt đầu chậm rãi phối hợp.

Khi hắn từng chút từng chút nói ra chân tướng, Trần Thái Nhật cũng dần dần hiểu rõ về quá trình tên này đi vào Hoa Hạ.

Quả nhiên.

Năm đó sau khi mai phục ám sát Đông Tuyệt thất bại, những kẻ khác đều bị giết ngay tại chỗ, chỉ có Miyama Takeshi bị Đông Tuyệt bắt sống, sau khi tra khảo một lượt và nắm bắt được tin tình báo của bộ phận hành động ám sát thì có người của Hoa Hạ đưa hắn rời đi.

Đầu tiên thì đến doanh trại tù binh, sau đó không biết vì lí do gì mà được một nhóm người lạ mật bí mật dẫn ra khỏi nhà lao, cuối cùng lưu lạc đến một cứ điểm bí mật.

Ở đây, Miyama Takeshi đã gia nhập vào tổ chức ngầm – Hội Đông Vinh!

Với mục đích cuối cùng là gây náo loạn, Hội Đông Vinh sẽ nghĩ cách cứu các đặc vụ bị bắt làm tù binh của các nước ra khỏi tay của quan chức Hoa Hạ, sau đó tẩy não để khống chế họ, cuối cùng biến họ thành những kẻ nội gián ngầm ở Hoa Hạ.

Sau đó lại khuếch đại bản thân, thu hút nhiều binh lính phản bội hơn nữa.

Khi trước, Trần Thái Nhật từng nhận được tin tình báo nói rằng thành viên của Hội Đông Vinh đều dùng màu sắc của trời đất để đặt biệt danh.

Miyama Takeshi từng tiếp xúc với người cộng tác đã chết của Genko, biệt danh của hắn là “Chó đen”.

Trần Thái Nhật đọc ra một dãy số điện thoại.

“Dãy số này trước đây rất thường xuyên liên lạc với mày, hắn ta là ai?”

Miyama Takeshi trầm mặc một giây.

“Thỏ vàng”.

Trần Thái Nhật đăm chiêu suy nghĩ.

Cuối cùng đã nhìn thấy ánh sáng bình minh rồi!

Chủ nhân của biệt danh này chính là thế lực phía sau đã bức chết gia chủ Lâm, là “cao thủ thần bí” nằm vùng ở An Thành, cũng là manh mối duy nhất liên quan đến vụ việc Trần Thái Nhật bị hãm hại năm xưa.

Thỏ vàng!

Đây rõ ràng chỉ là một cái biệt danh, nhưng mà ít nhất cũng xác định được một điểm.

Năm đó Vân Vũ Tuệ bị hại chết, bản thân bị xử oan phải ngồi tù, chắc chắn có liên quan đến Hội Đông Vinh!


“Mày có biết về thân phận thật sự của Thỏ vàng không?”

Miyama Takeshi lắc đầu.

“Phòng bị trong nội bộ tổ chức vô cùng nghiêm ngặt, mỗi người đều được huấn luyện cải trang và thay đổi giọng nói, tôi chưa từng được thấy diện mạo thực sự của anh ta, nhưng mà có thể chắc chắn một điều”.

“Nói đi”.

“Thực lực của anh ta, dựa theo bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu, ít nhất cũng ở hạng tám trở lên, hơn nữa thực lực thật sự có thể còn hơn thế!”

“Nói gì có ích hơn đi”.

Trần Thái Nhật tỏ ra khinh thường.

Genko đứng bên cạnh hơi cau mày, dù sao cũng quen rồi.

Cao thủ hạng tám, mặc dù ở Hoa Hạ là một võ sĩ hạng cao có thể xưng bá một phương.

Nhưng so với Trần Thái Nhật thì… dường như việc anh coi thường cũng là chuyện thường tình mà thôi.

Miyama Takeshi rõ ràng cũng ngây ra, một lát sau mới phản ứng lại, trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng trong đầu chợt loé lên một tia sáng.

“Võ công của Thỏ vàng rất đặc biệt”.

Trần Thái Nhật nhướng mày.

Thông tin này có giá trị hơn rồi.

Võ sĩ hạng tám thường có tên trên bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu.

Nếu như biết được đặc điểm võ công thì căn bản có thể lần mò được ra.

“Đặc biệt như thế nào?”

Miyama Takeshi hồi tưởng lại một lát, sau đó hình dung lại một cách kỳ quái:. ngôn tình hài

“Võ công của Thỏ vàng, đánh người sẽ không đau”.




Bình Luận (0)
Comment