Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 137



Hoàng Bân và Hoàng Oánh cứ thế ngẩng đầu nhìn Trần Thái Nhật.

Không lắc đầu mà cũng không gật đầu.

Giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Ngơ luôn rồi à? Lên tiếng đi chứ!”
Anh vừa lên tiếng.

Phịch!
Hai người cùng quỳ xuống, còn không quan tâm đến vết bẩn chưa lau sạch trên mặt.

Cả người Hoàng Bân run lên, khuôn mặt không biết có phải bị một bát canh chua cay làm cho bị bỏng hay không mà làn da đỏ đến mức muốn nhỏ máu, nước mắt lã chã.

“Cậu Trần! Chúng tôi sai rồi! Tôi xin lỗi! Tôi ăn nói không biết suy nghĩ, tôi đáng chết! Tôi đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, xin cậu rộng lượng, đừng chấp loại người đê tiện như tôi, xin hãy tha cho tôi!”
Hoàng Oánh ở bên cạnh khóc càng thống thiết hơn, chắc đi tảo mộ tiết Thanh Minh cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Người anh em, tôi sai rồi! Là tôi không phân rõ trắng đen, đầu óc có vấn đề, tôi mới là đồ khốn kiếp! Nhà họ Hoàng có người tai to mặt lớn như cậu làm khách quý, đừng nói là ngồi ở ghế chủ vị của bữa tiệc, cho dù làm chủ nhà thì cũng được!”
Hoàng Thừa đứng ở phía sau bà ta, sắc mặt tối sầm lại
Cái đồ vô dụng này, quá đáng rồi đấy!
Tôi còn chưa chết đâu!

Trần Thái Nhật đứng từ trên cao nhìn xuống, chẳng khác gì Kim Cương hiển thánh, không giận mà uy, giọng nói mang theo uy nghiêm khiến lòng người sợ hãi.

“Người ông bà cần xin lỗi không phải là tôi, mà là người nhà của ông bà ấy!”
“Hoàng Thừa là bố ruột của ông bà, vì tính mạng của cả nhà họ Hoàng mà vắt óc bày mưu tính kế, hy vọng có thể thông qua việc hiến dâng vật báu để tìm được người có thể bảo vệ ông bà cả đời”.

“Hoàng Thanh Uyển là cháu ruột của ông bà, cô ấy còn trẻ, nhưng vì Trấn Bảo Khí mà ông bà không nên sở hữu, đã bị các cao thủ tuyệt thế hạng bảy, hạng tám, thậm chí hạng chín đuổi giết cả thành phố!”
“Còn ông bà thì sao? Vẫn ăn chơi trác táng ở nhà, bây giờ nhà họ Hoàng đã bình an, mở tiệc, ông bà lại ra vẻ là chủ nhân của nhà họ Hoàng, còn đòi chia tài sản?”
“Lương tâm ông bà bị chó ăn mất rồi à?”
Hoàng Bân và Hoàng Oánh không thốt ra nổi lời cầu xin nữa, hai người họ cúi đầu, nước mắt rơi như mưa, không biết là xấu hổ hay sợ hãi.

Ông trùm ở địa phương, gia chủ nhà họ Hoàng – Hoàng Thừa, chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt hai đứa con, khẽ thở dài.

“Các con đứng dậy đi”.

Hoàng Bân và Hoàng Oánh không dám ngẩng đầu nhìn bố mình, cứ quỳ dưới đất, vì sợ uy thế của Trần Thái Nhật nên cũng không dám đứng dậy.

“Lát nữa bố sẽ giải thích rõ ràng chân tướng mọi việc với hai con, hy vọng các con vẫn nghe lọt tai.

Bây giờ, bố có việc quan trọng hơn muốn nói”.

Hoàng Thừa ngừng một lát, ánh mắt tỏ vẻ mệt mỏi.

“Bố già rồi, nhà họ Hoàng có gia nghiệp lớn như vậy, chèo chống rất mệt, Tiểu Uyển còn trẻ, vừa thông minh vừa cố gắng, con mắt cũng tinh tường, qua ba năm nữa, bố sẽ truyền chức gia chủ cho con bé”.

Hoàng Bân và Hoàng Oánh nghe thấy thế thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nhau, không nói tiếng nào.

Hoàng Thừa nhìn hai đứa con không nên thân của mình.

"Ít nhất con bé vẫn sẽ coi các con là cô chú ruột, cho dù con bé làm gia chủ, thì các con vẫn có tiền tiêu, cuộc sống thoải mái.

Sau này hãy nhớ, làm người phải biết tốt xấu, đứng lên đi".

Trần Thái Nhật nhảy từ trên hòn non bộ xuống, đến bên cạnh bàn ăn, lặng lẽ ôm vai Hoàng Thanh Uyển, nhẹ giọng an ủi cô ta.

Lúc này, Hoàng Bân và Hoàng Oánh mới dám đứng dậy.

Hoàng Thừa gọi người làm tới, nhanh chóng sắp xếp sửa sang lại.

Hoàng Thừa, Hoàng Thanh Uyển và Trần Thái Nhật đổi sang phòng khác tiếp tục ăn.

Những người còn lại dùng bữa ở bên ngoài.


Bữa tiệc tiếp tục.

Chuyện vừa xảy ra đã biến mất không còn dấu vết gì, nhưng ý nghĩa của nó đã khắc sâu trong lòng tất cả người nhà họ Hoàng.

Hoàng Thanh Uyển và Trần Thái Nhật sau lưng cô ta, từ nay về sau sẽ là chỗ dựa lớn nhất cho nhà họ Hoàng - gia tộc giàu có hàng đầu tỉnh Lâm Giang.

Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc đồ da báo, mặt bự phấn, ăn mặc hợp mốt, dẫn theo một người đàn ông mặt to mày rậm bước vào.

Hoàng Oánh đã sửa sang xong xuôi, ngồi ngẩn người trước bàn tiệc ngoài sân, liếc thấy người đến, bà ta sáng mắt lên.

"Hoàng Diễm, sao giờ hai vợ chồng em mới tới thế? Tắc đường à?"
Người đến chính là nhà từ thiện số một thành phố Hàng Thành, chủ tịch và nhà hảo tâm của tập đoàn Minh Huy, đã quyên góp tròn năm trăm nghìn tệ trên tàu cao tốc - Hoàng Diễm và chồng cô ta là Chu Vũ Dân.

Vẻ mặt Hoàng Diễm áy náy: "Chị, chẳng phải gia chủ bảo công ty chi nhánh của bọn em cuối năm phải báo cáo sổ sách sao? Em phải tăng ca nên bây giờ mới đến được, bác cả đâu ạ?"
Sắc mặt Hoàng Oánh đờ đẫn, chỉ vào bên trong.

"Đang dùng bữa với Tiểu Uyển ở bên trong với khách".

Hoàng Diễm kinh ngạc: "Khách gì mà đẳng cấp cao thế? Phải đích thân bác cả dùng bữa cùng á? Chúng ta là nhà họ Hoàng đứng đầu tỉnh Lâm Giang đó".

Lúc này, Hoàng Oánh cũng không biết nên nói gì.

"Dù sao cũng là khách quý, em đừng vào, bây giờ bố chị không muốn gặp ai khác đâu".

Hoàng Diễm trước giờ không dám đắc tội với bà chị họ này.

Chu Vũ Dân ở bên cạnh đảo mắt: "Diễm này, em lấy ảnh của thằng khốn lần trước cho chị xem đi, rồi sau bảo bác cả cử người lôi hắn ra đập cho một trận, chắc bây giờ hắn chưa rời khỏi Hàng Thành đâu.

Hoàng Diễm đột nhiên nghĩ ra mình còn có chuyện, vội vàng nói với Hoàng Oánh.

"Chị, bọn em bị người ta bắt nạt ở bên ngoài!"
Hoàng Oánh sửng sốt, sau đó tỏ vẻ tức giận.

Đường đường là nhà giàu đứng đầu Hàng Thành, bị cao thủ tuyệt thế như Trần Thái Nhật xử lý không nói làm gì.

Sao đến bọn ất ơ vớ vẩn mà cũng dám trèo lên đầu lên cổ thế này?
"Cái gì? Thằng khốn đó ăn phải mật báo gan hùm rồi sao?"
Hoàng Diễm kể chuyện mình bị lừa năm trăm nghìn tệ trên tàu cao tốc ra, còn chưa kịp nói ra tên họ của kẻ cầm đầu, thì Hoàng Oánh đã vung tay lên.

"Hừ! Một lũ côn đồ thôi mà, dù đông nhưng có thể đông bằng người dưới tay nhà họ Hoàng chúng ta được sao? Mau đưa chị xem ảnh em chụp nào, lát nữa chị sẽ sắp xếp, lôi cổ hắn đến nhà, cho các em đánh một trận".

Hoàng Diễm như tìm được chúa cứu thế, vẻ mặt cảm động, vừa mở album ảnh trong điện thoại vừa than thở mình thê thảm đến mức nào.


"Chị không biết đấy thôi, tên khốn kia chẳng coi nhà họ Hoàng chúng ta ra gì cả".

"Loại chó chết hạ lưu này thì đáng bị lôi ra dìm sông, nếu chị tìm được hắn thì phải trút giận cho em nhé, đầu tiên đánh cho hắn gãy chân đi, hình như hắn biết ít võ công".

Dứt lời, cô ta chìa điện thoại ra trước mặt Hoàng Oánh.

Con gái ruột của gia chủ nhà họ Hoàng, người phụ nữ có khuôn mặt tròn trịa - Hoàng Oánh, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc trên màn hình điện thoại, cao lớn hùng vĩ, giống hệt với người đang ngồi cạnh Hoàng Thanh Uyển ở trong phòng.

Vẻ mặt bà ta lập tức đông cứng lại, sau đó run rẩy quay đầu, sợ hãi nhìn căn phòng kia.

Hoàng Diễm đứng ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu: "Chị, chuyện nhỏ nhặt này không cần làm phiền bác cả đâu, chị ra mặt đánh một thằng khốn tàn phế thì mất bao nhiêu sức đâu".

Hoàng Oánh nhìn cô em họ yêu quý, im lặng mất mấy giây.

Bốp!
Một cái tát đánh mạnh vào mặt Hoàng Diễm.

"Chị, sao chị lại đánh em?"
Giọng nói Hoàng Oánh đầy tủi thân: "Cô muốn chết thì cũng đừng kéo tôi xuống nước".


Trong phòng tiệc nhỏ của nhà họ Hoàng.

Trần Thái Nhật trịnh trọng nói với Hoàng Thừa: "Ngày mai, tiệc sinh nhật và giám định bảo vật sau đó, ông hãy sắp xếp thế này, đừng để xảy ra sơ sót".

Hoàng Thừa ngồi ở bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc gật đầu, sau đó khó hiểu hỏi.

"Cậu Trần, chúng ta làm vậy, liệu những cao thủ tuyệt thế kia có mắc bẫy không?"
Trần Thái Nhật mỉm cười.

"Ông yên tâm đi, miếng mồi tôi quăng ra, những con chim bình thường sẽ không có phản ứng, nhưng đối với những cao thủ hàng đầu, cho dù là mất mạng thì họ cũng phải lao vào".

- -------------------


Bình Luận (0)
Comment