Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 147



Nghe Trần Thái Nhật nói xong, vẻ mặt Đông Phương Bạch và Thiết Chân đều đông cứng lại trong mấy giây.

"Mẹ kiếp, đừng cản tôi, nếu hôm nay tôi không bẻ gãy cổ cậu được thì tôi đổi sang họ Tây luôn!"
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Đông Phương Bạch bỗng chốc đỏ bừng lên, đẩy Thiết Chân ra, nhanh chân bước đến trước mặt Trần Thái Nhật, giơ tay lên.

Trần Thái Nhật nhíu mày, giơ tay cản lại.

"Ra chỗ khác đi, chỗ này nhỏ quá, chúng ta muốn giao đấu hết sức cũng bất tiện".

Tốt xấu gì Đông Phương Bạch cũng là nhất đại tông sư, lão nhìn kĩ hoàn cảnh xung quanh.

Cao thủ hạng chín mà ra tay ở lễ đường nho nhỏ này, sợ là những người bình thường ở đây sẽ bị tiêu diệt hết mất.

"Hừ, vậy thì ra chỗ khác!"
Trần Thái Nhật mỉm cười, búng tay một cái.

"Đi nào".


Không Huyền phương trượng cất Trấn Quốc Khí đi, lấy Thập Bát Đồng Nhân của Đại Lâm Tự làm bảo vệ, cùng xuất phát với Trần Thái Nhật.

Những người ở đây đều là võ sĩ, nên đi rất nhanh.


Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến một nơi đặc biệt.

Một hòn đảo giữa hồ chưa được khai thác trên hồ Tây Tử.

Diện tích của nó bằng khoảng ba cái sân bóng đá, trên đảo không có người ở, cây cỏ, phiến đá, vẫn thuộc hệ sinh thái nguyên thủy.

Các võ sĩ túm năm tụm ba thành những tốp khán giả vây xem, thỉnh thoảng lại hưng phấn bình luận.

Qua lời nói của Trần Thái Nhật, các võ sĩ khác cũng ý thức được một vấn đề.

Cao thủ tuyệt thế hạng chín vốn đã là nhất đại tông sư, nếu trong lúc giao chiến với bọn họ có thể lĩnh ngộ được một chút xíu, thì cũng là cơ duyên hiếm có đối với các võ sĩ bình thường.

Vậy nên, rất nhiều người đều thu lại tâm tư, một lòng muốn "học lỏm".

Đằng sau Trần Thái Nhật là Hà Cuồng và Tề Vũ, đứng đối mặt với Đông Phương Bạch.

Vẻ mặt Đông Phương Bạch dữ tợn, nhìn chẳng khác gì muốn lập tức xông lên xé xác Trần Thái Nhật.

Nhưng có nhiều võ sĩ đồng đạo vây xem như vậy, lão lại không thể mặt dày đánh lén trước mặt mọi người như Cừu Kiêu được, nên tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn.

"Này, rốt cuộc cậu có đánh không?"
Trần Thái Nhật xua tay: "Chờ một phút!"
Nói xong, anh quay đầu nhìn Hà Cuồng.

"Hiện giờ đao pháp của anh thế nào rồi?"
Hà Cuồng vỗ ngực, tóc đỏ đón gió bay lên: "Trong tay có đao, trong lòng cũng có đao".

Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm, so với trong tay không đao, trong lòng có đao, lại lên một tầm cao mới rồi".

Dứt lời, anh chìa tay ra.

"Tề Vũ, đưa cho tôi thứ gì dài mà thuận tay đây, loại có thể chém được ấy".

Tề Vũ đang ăn bắp rang bơ ở bên cạnh hơi sửng sốt.

"Ồ".

Nói xong, cô mở chiếc túi du lịch lớn mang theo bên cạnh ra, lục tìm trong đống đồ ăn vặt, cuối cùng moi ra một thứ, đặt vào tay Trần Thái Nhật.

Các võ sĩ xung quanh sững sờ.

Khuôn mặt Trần Thái Nhật không có cảm xúc, im lặng một giây, lông mày khẽ rung.

"Cô đưa mía cho tôi làm gì? Cái này đâu có lưỡi, sao mà chém được?"
Tề Vũ ngây người, vội vàng lấy lại, giơ đao tay lên bổ.


Khúc mía dài khoảng một mét ba từ hình tròn bị bổ làm đôi, bây giờ đã biến thành một thanh dài hình bán nguyệt, giống như một khúc gỗ bị chiếc rìu bổ đôi.

Tề Vũ cẩn thận sờ cạnh của khúc mía.

"Có lưỡi rồi, anh cầm lấy mà dùng, sau đó nhớ bù lại khúc khác cho tôi đấy".

Trần Thái Nhật hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cạn lời nhận lấy khúc mía.

"Hà Cuồng, anh hãy nhớ, phàm là dùng đơn đao đánh kẻ địch thì cũng chỉ có ba chiêu, đao phủ đầu, đao đỡ đòn, đao phản kích".

Hà Cuồng chớp mắt, hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc.

"Đao phủ đầu thì tôi biết, tích trữ sức mạnh rồi ra đao, một đao là tất sát".

Trần Thái Nhật gật đầu: "Cái này thông thường dùng để đối phó kẻ địch kém hơn hoặc cùng cấp với mình, tích trữ và uy chấn, ra đao là chết người".

"Vậy đao đỡ đòn và đao phản kích thì sao?"
Trần Thái Nhật mỉm cười, múa khúc mía trong tay.

"Đương nhiên là dùng để đối phó kẻ địch mạnh hơn mình nhiều rồi, đỡ đòn tức là kẻ địch chiếm được tiên cơ, phản kích tức là kẻ địch để lộ sơ hở, hai đao này hợp lại, tỷ lệ lấy yếu thắng mạnh là rất cao".

Ánh mắt Hà Cuồng tỏ vẻ đã hiểu, không ít võ sĩ dùng vũ khí xung quanh cũng thầm gật đầu.

Trần Thái Nhật xua tay.

"Không nói nhiều nữa, lát nữa tôi đánh với Đông Phương Bạch, tôi sẽ dùng phương pháp chậm và yếu nhất có thể để thị phạm là anh sẽ biết".

Đông Phương Bạch ở đối diện đã mất hết kiên nhẫn, cả người run lên, chiếc áo bào đen lập tức rơi xuống đất.

Mọi người kêu lên kinh ngạc, bất giác lùi lại phía sau.

Khúc Lan Phi đứng ở xa làm trọng tài, đồng tử cũng co lại, lóe lên sự không cam lòng sâu sắc.

Nhìn người Đông Phương Bạch như mặc một bộ áo giáp toàn thân màu bạc sáng, tay chân người, chỗ nào cũng được bao bọc.

Nhưng nhìn kĩ, thứ lão khoác trên người không phải là áo giáp, mà là hàng chục nghìn cây châm bạc dày đặc xếp chồng lên nhau.

Đại tông sư ám khí hạng chín Đông Phương Bạch, từ khi luyện võ đã không dùng bất cứ ám khí nào khác, mấy chục năm như một, chỉ một lòng tu luyện tâm pháp phi châm.

Một châm động thì vạn châm ra, cho dù bị cả chục nghìn người tấn công, thì cũng chỉ có một kết cục là bị châm xuyên thủng họng mà chết.

Hà Cuồng không khỏi nuốt nước bọt, nhìn nửa khúc mía trong tay Trần Thái Nhật.

"Đại ca, anh chắc chắn không đổi cái khác cứng hơn sao?"
Trần Thái Nhật tỏ vẻ khó hiểu hỏi Hà Cuồng.

"Anh sợ châm à?"

Hà Cuồng cứng họng, ngậm miệng không nói gì nữa.

"Trần Thái Nhật, còn không mau lại đây chịu chết đi!"
Cả người Đông Phương Bạch động đậy, châm bạc trên người va vào nhau phát ra tiếng vang của kim loại.

Trần Thái Nhật cầm khúc mía trong tay phải, để đằng sau lưng, vẻ mặt bình thản bước về phía Đông Phương Bạch, vừa đi vừa lắc đầu cười nói.

“Đông Phương Bạch, tôi có lòng nhắc nhở ông trước, với công lực hiện giờ của ông, muốn dựa vào ám khí để gây sát thương cho tôi thì đó là điều không thể”.

"Nếu ông đi mua một con bù nhìn, viết tên của tôi lên, rồi lấy châm trên người cắm lên đó, có khi có thể khiến tôi thấy ghê tởm".

Mọi người có mặt tỏ vẻ kinh ngạc.

Chắc tên Trần Thái Nhật này sợ mình chết chưa đủ nhanh, nên mới dám nói những lời ngạo mạn như vậy trước mặt tông sư hạng chín.

Ánh mắt Đông Phương Bạch lóe lên sự lạnh lẽo.

"Lúc giao đấu, tôi trước giờ không bao giờ khinh địch, nên cậu đừng mơ phân tán sự chú ý của tôi, có giỏi thì thử đỡ một chiêu của tôi đi".

Nói xong, mọi người đột nhiên phát hiện cơ bắp trên người Đông Phương Bạch đang căng dần lên, phập phồng không yên.

Cùng với sự thay đổi của cơ thể, lớp áo khoác bằng châm bạc trên người lão cũng vang lên không ngừng.

Một cảm giác vô cùng nguy hiểm bỗng bao trùm tất cả mọi người trên hòn đảo giữa hồ.

Trần Thái Nhật dừng bước, quay đầu hét lên với Hà Cuồng.

"Nhớ nhìn cho kĩ, đao tiếp theo của tôi sẽ đỡ đòn đấy!"
"Chủ nhân cẩn thận!", Genko đứng ở xa bỗng dưng biến sắc, hét lớn.

Trần Thái Nhật quay đầu lại nhanh như chớp.

Đúng lúc này, mấy trăm tia sáng màu bạc đã lao tới trước mặt anh.

Sự lạnh lẽo ở mũi châm đã chạm đến lông mi và làn da.

- -------------------


Bình Luận (0)
Comment