Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 158



Trần Thái Nhật bị màn sương mờ che khuất tầm nhìn, tiếng gió gào thét ập đến.

Đây chỉ là một cú nhảy nhưng có thể so với một chuyến bay hành trình ngắn.

Nếu chạy đến dưới tòa tháp bằng con đường lúc nãy rồi đi lên bằng thang máy, e là phải mất mười phút mới đến.

Trần Thái Nhật không muốn lãng phí thời gian nên anh lựa cách nhanh nhất.

Giữa hai điểm thì đường thẳng vẫn là đường ngắn nhất.

Tháp Huy Hoàng Minh Châu càng lúc càng gần, nhìn ở khoảng cách gần, tòa nhà hiện đại nguy nga lấp lánh ánh sáng của lớp thủy tinh.

Đài quan sát hình bầu dục trên tầng cao nhất là một kết cấu kín có mái che, bên trong là không gian quan sát rộng lớn.

Tháp Huy Hoàng Minh Châu vốn dĩ là một địa điểm du lịch, có không ít người lựa chọn đến tầng cao nhất hơn năm trăm mét này để trải nghiệm cảm giác đứng ở điểm cao nhất của thành phố.

Lúc càng đến gần, tốc độ của Trần Thái Nhật chậm lại, dần dần có thể nhìn thấy nhiều du khách ở phía đối diện của cửa kính sát đất.

Trong mắt Trần Thái Nhật, du khách ở phía đối diện dường như đã phát hiện mình đang đến gần, có nhiều người đang vung tay vung chân la hét ầm ĩ, vây quanh bên cửa sổ làm động tác tay với mình.

Cách đài quan sát khoảng mười mét, Trần Thái Nhật cố gắng điều hòa lại sức lực của các cơ để chuẩn bị làm động tác tiếp theo.

Năm mét.


Ba mét.

Hai mét!
Vì tòa tháp được xây theo kiểu hình parabol nên lúc sắp đến nơi Trần Thái Nhật cũng giảm tốc độ còn khoảng 15km/h, xấp xỉ với vận tốc của xe đạp.

Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại, mở năm ngón tay ra, tay trái tay phải giơ lên cùng lúc.

Bộp!
Theo sau hai tiếng tiếp xúc với vật thể, Trần Thái Nhật bắt lấy chính xác cửa kính sát đất một góc chín mươi độ bằng hai tay.

Hai chân anh lơ lửng trên không, chỉ dựa vào lực giữ của hai bàn tay, Trần Thái Nhật bám chắc vào bên ngoài đài quan sát cao hơn năm trăm mét như một con thằn lằn.


Lúc này các du khách trong đài quan sát đều vây lại xem qua lớp kính.

Mấy chục người ngạc nhiên nhìn Trần Thái Nhật treo mình trên cửa kính hệt như người nhện.

Trần Thái Nhật không định vào trong, anh quan sát xung quanh thì phát hiện một cột xà ngang bằng sắt treo lơ lửng dài khoảng năm mét kéo dài từ phần mái của đài quan sát ra đến giữa không trung.

Hai tay anh dùng sức trở mình chuẩn xác nhảy lên xà ngang.

Anh đi từ từ đến phần đầu xa nhất của xà ngang rồi xếp bằng ngồi xuống.

Trần Thái Nhật như thần tiên trong mây phóng tầm mắt nhìn cả thành phố Đông Hải ở nơi cao nhất trong không gian thoáng đãng.

Nhưng bức tranh này hơi kinh hoàng với những người ở gần đó.

Các du khách trong đài quan sát đã sắp hoảng loạn đến nơi, không ít người lấy điện thoại ra gọi người đến.

“Alo alo! Văn phòng quản lý đó sao? Ở đây có một người nhện trèo thẳng lên tầng cao nhất, anh ta không vào trong mà lại ngồi trên cột xà ngang bên ngoài”.

“Vãi chưởng, anh ta bay đến từ đâu vậy?”
“Cái xà ngang đó trông nguy hiểm quá, giống ván nhảy mười mét”.

“Ván nhảy mười mét lòi ra ngoài có hai ba mét thôi, cái đó dài hơn năm mét đấy”.

“Nơi này cao hơn năm trăm mét! Không khí bên ngoài không đủ cung cấp, sức gió giật gần cấp tám!”
“Nhưng có cảm giác hình như anh ta không bị gió thổi cho nghiêng ngả”.

“Các anh em, hôm nay streamer sẽ livestream cho các bạn xem thần tiên, bên ngoài là cột xà ngang cao hơn năm trăm mét, có một người đàn ông bí ẩn không biết tên tuổi đang ngồi trên đó, mọi người mau thả tim nào!”
Sau khi nghe vậy, các nhân viên chen vào đám đông nhìn tình hình ngoài cửa kính, ai nấy cũng ngơ ngác.

Mẹ kiếp, chẳng có cách nào cứu được đâu!
Cao hơn năm trăm mét, oxy khá loãng, tất cả cửa kính ở đài quan sát đều được xây kín như bưng không gỡ ra được, nội bất xuất ngoại bất nhập, được cách nhiệt, giữ ấm để không khí không thoát ra ngoài.

Từ góc độ của người thiết kế, dù có người nhảy lầu tự tử cũng không thể đến một nơi cao như vậy.


Kết quả, Trần Thái Nhật bay thẳng đến đây, lúc này lại còn bình tĩnh ngồi bên ngoài khiến mọi người trợn mắt nhìn chằm chằm.

Lúc này mỗi một động tác của Trần Thái Nhật đều có thể tác động đến tim của mọi người.


Giữa các đám mây cao ngoài xà ngang.

Trần Thái Nhật chậm rãi ngồi xuống bắt đầu điều chỉnh dòng chân khí trong cơ thể.

Thông qua suy nghĩ để tập trung chân khí vào các kinh mạch dẫn đến hai tai và hai mắt.

Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.

Vù!
Hai tia sáng bắn ra từ mắt quét qua mọi khu vực khả nghi, mảnh giấy nhỏ trên đường cũng không lọt khỏi tầm mắt của Trần Thái Nhật.

Anh tập trung toàn bộ tinh thần, tai cũng bắt đầu nghe thấy đủ loại âm thanh.

Bất kỳ ngóc ngách ở trong thành phố Đông Hải.

Tiếng xe, tiếng rao hàng, tiếng đi đường, tiếng nhạc, tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng nào đó, tiếng trẻ con khóc, tiếng nước nhỏ tí tách, thậm chí là tiếng chuột bò qua cống nước.

Vẫn không đủ, Trần Thái Nhật càng tập trung sự chú ý bắt đầu chuyên tâm tìm một âm thanh đặc biệt.

Nhịp tim!
Nhịp tim của mỗi người không giống nhau, bình thường là từ sáu mươi đến một trăm lần/ phút, nhịp tim của nữ nhanh hơn nam cùng lứa tuổi, nhịp tim của vận động viên chậm hơn người trưởng thành bình thường, bình thường là năm mươi lần/ phút.

Trần Thái Nhật còn nhớ rõ nhịp tim của Ninh Yên Nhiên là khoảng bốn lăm đến bốn sáu lần/ phút.

Là võ sĩ hạng sáu nên thể chất của Ninh Yên Nhiên khác với người bình thường, tim đập cũng chậm hơn.

Lúc này trong tai Trần Thái Nhật chỉ có một âm thanh.

Thịch, thịch, thịch.

Vô số nhịp tim khác nhau.

Dựa vào nhịp đập trong đó, Trần Thái Nhật có thể xác định đối phương có phải là người luyện võ hay không, đã đạt đến mức nào rồi.

Ninh Yên Nhiên bị đồng bọn của Lý Khắc Chu bắt cóc, Lý Khắc Chu đã đạt đến hạng chín, nhịp tim là ba mươi chín lần/ phút, đồng bọn của hắn chắc cũng tương tự.

Dựa theo hai manh mối này, Trần Thái Nhật đang tập trung toàn bộ tinh thần, nghiêng tai lắng nghe để tìm kiếm.

“Hai tên trở lên, vị trí khá giống nhau, một tên nhịp tim khoảng bốn mươi lăm, tên khác khoảng ba mươi chín lần/ phút”.

Lúc này mỗi giây sẽ có hàng nghìn thông tin được hiển thị trong đầu của Trần Thái Nhật.

Cả thành phố Đông Hải, phạm vi không chỉ là một trăm cây số, tiếng nhịp tim của mấy triệu người, Trần Thái Nhật đều có thể nghe thấy.


Độ khó này không khác gì mò kim đáy biển, nhưng nó lại chỉ tốn chút sức với Trần Thái Nhật mà thôi.

“Không phải, cái này cũng không, vẫn không phải…”
Chưa đến mười phút, mắt Trần Thái Nhật bỗng chuyển về một nơi nào đó ở hướng Đông Bắc, nhịp tim của ba người này càng lúc càng rõ truyền vào tai.

“Tám, chín mươi phần trăm!”
Phóng tầm mắt về phía xa, Trần Thái Nhật ngồi ở trên đỉnh tòa tháp cách đó ba cây số đã xác định được vị trí của ba mục tiêu này.

Một biệt thự nhỏ ở nơi hẻo lánh, bên ngoài không có vẻ gì là bắt mắt, ít nhất cũng đã tồn tại được ba năm mươi.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trần Thái Nhật bắt máy.

“Alo, ông chủ, sao rồi?”
“Đi đến đâu rồi?”
“Ở đằng sau!”
Trần Thái Nhật quay đầu lại nhìn, đám Tề Vũ vừa trèo lên đài quan sát, Lâu Địch thở hổn hển vì phải chạy đuổi theo.

“Đã xác định được mục tiêu ở hướng Đông Bắc, cách đây khoảng ba nghìn mét có một căn biệt thự cũ, gần đó có một bưu điện”.

Tề Vũ cúi đầu mở điện thoại ra, dùng bản đồ định vị tra vị trí.

“Có một căn trên đường Hoằng Cảnh, chỉ cách bưu điện năm mươi mét, căn nhà này đã rất cũ rồi”.

“Chính là nó, các cô dẫn người đến bao vây chỗ đó đi”.

“Vâng!”
Lâu Địch giật lấy điện thoại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Vừa mới đến đã phải đi rồi à?
“Cậu Trần, vậy cậu thì sao? Tiếp theo cậu muốn đi đâu?”
Trần Thái Nhật vứt lại một câu ông ta rất quen thuộc.

“Tôi cũng qua đó nhưng đi trước một bước”.

- -------------------


Bình Luận (0)
Comment