Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 212



Trần Thái Nhật vừa dứt lời, toàn thể hội trường bùng nổ.

“Chết tiệt! Thanh niên này kiêu ngạo thật, dám khiêu chiến vị trí của gia tộc hạng nhất trong tứ đại hoàng kim?”
“Đúng là không sợ chết!”
“Kẻ ngu dốt thường không biết sợ, trước đây tôi còn khá coi trọng cậu ta, bây giờ xem ra cậu ta thật quá trẻ con”.
“Bốn gia tộc lớn xưng bá nhà giàu hoàng kim ở Yến Kinh hơn hai trăm năm, vậy mà cậu ta lại nói trong ba tháng có thể ngồi ngang hàng?”
“Đúng là một tên cứng đầu, nghé con mới đẻ không sợ cọp, bị cắn chết mới biết đau”.

Giới truyền thông và đám khách mời ngồi dưới đều là người bản địa Yến Kinh.

Họ hiểu rõ nhất đẳng cấp vượt trội của nhà giàu hoàng kim và mức độ ảnh hưởng trong phạm vi cả Hoa Hạ.
Thậm chí, để bảo vệ sự tôn nghiêm của người dân Yến Kinh, thỉnh thoảng đối mặt với người ngoài, họ sẽ cảm thấy mình cao cấp hơn vì ở cùng một thành phố với nhà giàu hoàng kim.

Nhưng Trần Thái Nhật hoàn toàn không quan tâm đến những điều này.

Một chàng thanh niên đến từ thành phố khác, lần đầu tiên đến Yến Kinh công khai lộ diện, đã muốn tạo cơn bão dư luận.

Câu nói của Trần Thái Nhật có hai ý.

Đầu tiên là khiến đám nhà giàu hoàng kim kia hiểu người của bốn tỉnh anh dẫn vào Yến Kinh, không phải là để làm nô lệ cho người khác, mà là để cạnh tranh chính đáng.


Trong một số trường hợp, nếu có một số người từ nơi khác đến có thực lực mạnh hơn, thì liên minh nhà giàu hoàng kim sẽ thưởng cho người đó thân phận gia tộc hoa mai hạng bốn để ổn định lợi ích chung.

Như vậy thì đối thủ cạnh tranh sẽ trở thành người của họ.

Đâu là một cuộc thôn tính mềm mỏng, kết quả là khiến nhà giàu hoàng kim càng thêm lớn mạnh.

Nhưng khi Trần Thái Nhật đến thì đã chặn đứt con đường này.

Liên minh hoàng kim có khả năng tiêu diệt bốn gia tộc hoa mẫu đơn sao?
Để bản thân lên làm minh chủ thì có thể cân nhắc đến điều này.

Thứ hai, Trần Thái Nhật đến Yến Kinh, mục đích cuối cùng của cá nhân anh là kéo “Thỏ vàng” Hồ Cửu Phong ra khỏi tay nhà họ Phùng - nhà giàu hạng nhất Hoa Hạ.

Tuy nhiên, do e ngại địa vị của nhà họ Phùng ở Hoa Hạ và mặt mũi của Bắc Minh, nên anh không thể tự tay bắt người.

Vì vậy, giải pháp cuối cùng chính là thương lượng.

Vì là thương lượng nên Trần Thái Nhật không thể đi cầu xin nhà họ Phùng được, mà nhất định phải là người có địa vị ngang hàng.

Việc Trần Thái Nhật phải làm là trong vòng ba tháng, giành được địa vị đàm phán ngang hàng với gia tộc hoa mẫu đơn trong tứ đại hoàng kim.

Sức mạnh mới là chân lý cuối cùng.

Trần Thái Nhật không để ý đến những lời chất vấn và bàn tán của mọi người.

Sau khi thông báo xong, anh liền lui vào khu nghỉ ngơi, ngồi vào vị trí nghỉ ngơi trong ánh mắt ngưỡng mộ của những nhân viên tập đoàn Thái Mộng.

Vi Giác Nghiệp tiến lại gần, nói nhỏ.

“Lần này để duy trì uy quyền và lợi ích tuyệt đối của liên minh hoàng kim, bốn gia tộc lớn sẽ trực tiếp tấn công tập đoàn Thái Mộng chúng ta sao?”
Khóe môi Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên.

“Sẽ không đâu, nếu bọn họ đích thân đến quấy rối tôi thì chứng tỏ tôi và bọn họ là đối thủ cạnh tranh cùng đẳng cấp.

Vì bọn họ muốn giữ thể diện nên sẽ chỉ phái gia tộc hạng hai đến quấy rối thôi”.

Vi Giác Nghiệp nghĩ cũng thấy có lý.

“Vậy chúng ta có cần chủ động tấn công không?”
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát.


“Nếu cạnh tranh chính đáng về kinh doanh, chúng ta có nhân lực và tiền tài của người bốn tỉnh Hoa Hạ, so với gia tộc hoa mẫu đơn thì cũng không thua kém gì.

Nhưng nếu cạnh tranh không chính đáng thì phải dứt khoát phản kích, tôi sẽ lật tẩy tất cả”.

Vi Giác Nghiệp tỏ vẻ đã hiểu.

Trong mắt Trần Thái Nhật, bốn gia tộc hoa mẫu đơn chẳng qua cũng chỉ là nhân vật bình thường mà thôi.

Điều anh thực sự quan tâm là thân phận của nhà họ Phùng.

Danh hiệu “trăm năm thuận thiên” không phải tự nhiên mà có.

Nhà họ Phùng có công lao ở khắp Hoa Hạ, cho dù đàm phán thì cũng phải đàm phán một cách văn minh.

Trên sân khấu, quản lý của tập đoàn Thái Mộng phát biểu một bài, sau đó Ninh Yên Nhiên đã có một màn ra mắt tỏa sáng, tiến hành ra sức tuyên truyền cho bộ phim mới của người đẹp bậc nhất Hoa Hạ.

Mặc dù Ninh Yên Nhiên còn rất trẻ, nhưng cô ấy cũng được coi là tiền bối trong giới nghệ sĩ, ứng phó với các tình huống rất tự nhiên.

Toàn bộ buổi lễ diễn ra rất thành công, cho dù lời thông báo của Trần Thái Nhật có gây ra hậu quả thế nào thì tập đoàn Thái Mộng cũng đã gây được tiếng vang lớn ở Yến Kinh.

Các hoạt động tiếp theo, Trần Thái Nhật giao cho Ninh Yên Nhiên toàn quyền chủ trì, nhân vật chính ngày hôm nay là người đẹp đó chứ không phải anh.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, anh cũng không dẫn Genko đi theo mà lặng lẽ rời khỏi hội trường, một mình đi đến nơi bí mật.

.

truyện xuyên nhanh
...!
Ở phía Đông Bắc Yến Kinh có hồ Thư Vân rất lớn, nó có lượng nước dồi dào và là nguồn nước chính của Yến Kinh.

Ngoài các nhân viên của nhà máy nước, để giữ cho nước sạch nên vùng phụ cận của hồ Thư Vân đã được chỉ định là khu bảo tồn thiên nhiên.

Ngoài những người dân địa phương lẻ tẻ thì chỉ có một số người trong nhà máy nước sống ở gần đó.

Một nơi như vậy trong thành phố Yến Kinh phồn hoa quả là một nơi thanh tịnh.

Một mình Trần Thái Nhật lái xe đến bên hồ Thư Vân.

Sau khi dừng xe, Trần Thái Nhật đi bộ đến bãi đá cuội bên hồ, nhìn mặt hồ rộng lớn.

Trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ nằm rải rác.


Cái hố tròn lớn lập tức đóng lại, như thể chưa từng xuất hiện.

Cả đoạn đường đều là cầu trượt.

Trần Thái Nhật thầm than thở trong lòng.

Người này thiết kế lối vào thật trẻ trâu.

Lúc nhỏ ở trường mẫu giáo vẫn chưa chơi đủ à?
Đi hơn hai mươi mét dưới lòng đất, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối mịt mù.

Ào!
Trần Thái Nhật và làn sóng nước vọt ra.

Trước mặt là một cái hang động nhân tạo trống rỗng cao hơn ba mét, trông giống như lối vào cung điện dưới lòng đất.

Luân chuyển chân khí một lúc, cả người anh đã trở nên khô ráo như trước.

Trần Thái Nhật đi đến cánh cửa đá cao bằng nửa người, rồi gõ nhẹ ba cái.

Cộc cộc cộc.

Ba tiếng vang lên.

Nhưng không có ai trả lời.

Trần Thái Nhật nhíu mày, quát lớn.

“Tên khốn đáng chết! Mở cửa đi!”
Khoảng mười mấy giây sau, một giọng nam đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa, khiến người ta có cảm giác xa vời và trống rỗng.

“Tây Cực?”
- -------------------.


Bình Luận (0)
Comment