Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 23



Chu Mị Nhi đi giày cao gót, môi tô son tím vô cùng diễm lệ, khoác chiếc khăn choàng lông báo bước từ ngoài hội trường vào.

Nhà họ Chu nằm trong số bốn gia tộc lớn, không ai dám khinh thường cả.

Các khách mời có mặt đều nhìn người phụ nữ này với tâm trạng phức tạp.

Không ít khách mời nữ nhìn cô ta với ánh mắt ghen ghét, ngược lại, đám đàn ông lại nhìn cô ta với vẻ khao khát đầy dục vọng.

Thành phố An Thành có câu lưu truyền, ai có thể trở thành con rể của nhà họ Chu, thì sẽ có được quyền lực của gia chủ nhà họ Chu, dùng thân phận con rể để nắm giữ cả nhà họ.

Vậy nên, Chu Mị Nhi có thể nói là mục tiêu của tất cả đám con cháu độc thân nhà giàu ở An Thành.

Nhưng người phụ nữ này cũng có tiêu chuẩn rất cao, trước giờ vẫn một lòng với cậu chủ Hà Hiên của nhà họ Hà, đáng tiếc đối phương không có hứng kết hôn với cô ta.

Là người đẹp duy nhất thường xuyên công khai lộ diện trong số bốn gia tộc lớn, Chu Mị Nhi đi đến đâu cũng là tiêu điểm của đám đông.

Nụ cười trên khuôn mặt hiền hòa của Vi Giác Nghiệp vẫn không đổi, nheo mắt nhẹ giọng nói.

“Khách không mời mà đến sao?”

Giọng nói không lớn không nhỏ, những người có mặt đều có thể nghe thấy.

Chu Mị Nhi cười khẽ.

“Ha, bác Vi, bốn gia tộc lớn chúng ta nổi danh ngang nhau suốt bao nhiêu năm nay, sao bác đón sinh nhật mà không mời cháu chứ?”

“Bác quên viết giấy mời thôi mà, nếu đã đến rồi thì ngồi đi”.

Vi Giác Nghiệp không hề nể mặt chút nào, chỉ tùy tiện chào hỏi, dù sao ở An Thành, ngoài nhà họ Lâm coi như đối thủ, thì nhà họ Vi chẳng ngán gì các gia tộc còn lại.

Chu Mị Nhi cũng không quan tâm, chậm rãi bước tới trước bục, cao giọng nói.

“Năm mươi triệu tệ! Nếu như không ai ra giá cao hơn thì người chủ trì có thể đập búa được rồi đấy”.

Người chủ trì ở trên bục hình như giờ mới có phản ứng, vội vàng gật đầu.

“Năm mươi triệu lần thứ nhất!”


Không ai lên tiếng, Chu Mị Nhi không mời mà đến, còn ra vẻ trong buổi đấu giá, rõ ràng là muốn nhà họ Vi phải khó chịu.

Lại thêm bốn gia tộc lớn có uy đã lâu, dám cướp ngọc trai của Chu Mị Nhi, sợ rằng sau này cũng hết đường sống ở An Thành.

“Năm mươi triệu lần thứ hai!”

Bên dưới vẫn im lìm, tài sản, thế lực và khí thế của Chu Mị Nhi đủ để đè bẹp tất cả khách mời có mặt, không ai dám ra mặt đối đầu với cô ta cả.

Nói một cách chính xác thì không ai dám can dự vào cuộc tranh đấu của bốn gia tộc lớn…

Thấy người chủ trì sắp hét lần thứ ba rồi đập búa.

Trần Thái Nhật thản nhiên nói một câu.

“Một trăm triệu tệ”.

Tất cả kinh ngạc!

Lần này đúng là khiến tất cả mọi người phải bất ngờ, ai cũng bị cái giá trên trời này làm cho há hốc miệng.

Chỉ có Vi Giác Nghiệp là để lộ ánh mắt tán thưởng, thầm gật đầu.

Hai viên long châu cực phẩm, cho dù đáng giá thì cũng không đến một trăm triệu tệ.

Tổng cộng có hai người ra giá, mở miệng là thêm cả năm mươi triệu tệ.

Đã bảo mỗi lần thêm một triệu cơ mà?

Các gia tộc giàu có ở An Thành bây giờ đều điên cuồng như vậy sao?

Không khí trong hội trường sôi trào, bỗng chốc trở nên huyên náo.

“Cậu ta hét luôn một trăm triệu kìa!”

“Thế này khác gì đối đầu với nhà họ Chu!”

“Trần Thái Nhật có thực lực mạnh đến thế sao? Thảo nào dám nói sẽ đứng đầu An Thành!”

“Lần này Chu Mị Nhi ê mặt rồi”.

Cùng với tiếng bàn tán ở bên dưới, sắc mặt Chu Mị Nhi cũng trở nên lạnh lùng.

“Họ Trần kia, lại là anh”.

Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm.

Ánh mắt Chu Mị Nhi gần như có thể phun ra lửa, nhưng hình như nghĩ đến điều gì đó, cô ta lại ra vẻ người đứng trên cao, giọng điệu mỉa mai sâu cay.

“Tôi cảnh cáo anh, đôi hoa tai này không phải tôi muốn lấy, mà là nhà họ Lâm, anh chắc là anh muốn hớt tay trên chứ?”

Nhà họ Lâm!

Gia tộc giàu có đứng đầu thành phố An Thành!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhỏ giọng kêu lên.

Đến lão hồ ly Vi Giác Nghiệp cũng bất giác nhíu mày.

Xem ra nhà họ Lâm đã ý thức được sự uy hiếp của thứ đồ này.

Nhưng nhà họ Vi lấy ra bán đấu giá, họ không thể công khai cướp đoạt, nên mới bảo Chu Mị Nhi đến đấu giá?

Nhà họ Chu và nhà họ Lâm hợp tác với nhau rồi sao?

Tình hình ở An Thành ngày càng phức tạp hơn rồi.

Trần Thái Nhật còn chẳng thèm chớp mắt một cái.

“Người chủ trì mau quyết đi”.

Người chủ trì trên bục lập tức tỉnh táo lại.

“Một trăm triệu lần thứ nhất!”

Chu Mị Nhi tức phát điên.


“Họ Trần kia, anh muốn đối đầu với hai gia tộc chúng tôi chứ gì? Nhà họ Lâm thậm chí có thể khiến anh và người nhà họ Thẩm biến mất trong vòng một ngày đấy!”

“Một trăm triệu lần thứ hai!”

“Trần Thái Nhật! Mẹ kiếp, bà đây quyết đến cùng luôn! Hai trăm triệu!”

Buổi đấu giá đã mất khống chế.

Tất cả mọi người đã mất đi lý trí, vươn dài cổ để xem phản ứng của Trần Thái Nhật.

Chu Mị Nhi lại hét giá hai trăm triệu tệ?

Cô ta đã nói nhà họ Lâm muốn đôi hoa tai này, vậy tiền chắc cũng của nhà họ Lâm.

Đôi hoa tai long châu này có gì đặc biệt sao?

Mọi người đều phỏng đoán, thậm chí có người còn lén lút bàn tán, nói thực ra trong hai viên long châu này giấu một tấm bản đồ châu báu trị giá mấy tỷ, còn nói như là thật vậy.

Trần Thái Nhật yên lặng bưng ly trà lên, từ tốn uống một ngụm nhỏ.

“Bốn trăm triệu!”

Khuôn mặt Vi Giác Nghiệp cũng tỏ vẻ kinh hãi.

Trần Thái Nhật thêm hẳn hai trăm triệu! Gấp đôi luôn!

Mọi người bên dưới lập tức im bặt.

Vẻ mặt ai nấy như bị sét đánh, nhất thời đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Người chủ trì đã sững sờ.

Bây giờ các đại gia đều chơi lớn vậy sao?

Bốn trăm triệu tệ? Để mua một đôi long châu?

Long châu này mua về còn ai dám đeo nữa?

Nhỡ va đập vào đâu, xước một tý thì chẳng khác gì tổn thất mấy triệu tệ!

Nếu ai dám mang thứ này ra ngoài, sợ là đám người xấu ở thành phố An Thành đều điên cuồng hóa thành kẻ cướp mất.

Chu Mị Nhi ngây cả người.

Nhà họ Lâm thông qua gia chủ của nhà họ Chu, ra lệnh cho cô ta phải đấu giá được thứ này, nhưng tổng cộng chỉ chuẩn bị số tiền hai trăm triệu!

Vừa rồi cô ta hùng hổ, muốn ép chết Trần Thái Nhật, nên mới ra luôn cái giá gây chấn động như vậy.

Trong suy nghĩ của cô ta, Trần Thái Nhật dù có tiền thì cũng không thể bằng số tiền nhà họ Lâm đã chuẩn bị được.

Kết quả bị vả mặt đôm đốp.

Trần Thái Nhật không có ý định so bì tiền nong với cô ta.

Cô ta nghiến răng, thêm một trăm triệu!

Anh lập tức tăng luôn hai trăm triệu…

Dù sao anh cũng muốn có thứ này.

Chu Mị Nhi quả thực không dám hét giá nữa.

Những người khác có mặt lại càng không cần phải nói.

Trần Thái Nhật thản nhiên nói một câu.

“Người chủ trì”.

“Hả? À! Bốn trăm triệu lần thứ nhất, bốn trăm triệu lần thứ hai, bốn trăm triệu lần thứ ba! Chốt kèo!”

Người chủ trì cũng đập búa.

Kết quả đã định.

Nhà họ Chu vênh váo nhảy vào giữa chừng, lượt đấu giá đầu tiên, lôi nhà họ Lâm ra uy hiếp, mang đến tròn hai trăm triệu.

Thất bại hoàn toàn.


Trần Thái Nhật nhận lấy chiếc hộp, nhưng không mở ra ngay.

Tất cả các cô chủ nhà giàu còn độc thân đều nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt đầy sùng bái.

Tia lửa bắn ra bốn phía.

Chỉ mong dùng móc câu để kéo ánh mắt của Trần Thái Nhật về phía mình.

Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt, mỗi người một bên, tỏ vẻ cảnh giác cao độ, khẽ nghiêng người chắn những ánh mắt này, khiến bao người oán thán.

Trọc phú!

Đây mới là trọc phú thực sự!

Chu Mị Nhi cũng không biết ý nghĩa thực sự của đôi hoa tai này, nhưng so về tiền bạc, nhà họ Lâm và nhà họ Chu hợp lại mà vẫn lép vế trước đối phương.

Cô ta đúng là tức muốn chết!

Nhưng đây là bữa tiệc của nhà họ Vi, cô ta không thể lên giọng ở đây được, cảm giác này càng khiến người ta muốn nổi điên hơn.

Chu Mị Nhi lập tức cầm chai rượu vang trước mặt mình lên, tu hai ngụm, rồi ném mạnh xuống đất.

Choang!

Một tiếng choang vang lên.

Vi Giác Nghiệp bất giác nhếch miệng cười, nhìn về phía Trần Thái Nhật, khẽ gật đầu.

Bá đạo lộ ra, khí thế vạn dặm, có thể hợp tác.

Buổi đấu giá từ thiện vừa mở màn đã lên đến cao trào.

Cuộc đối đầu giữa bốn gia tộc lớn An Thành, vừa bắt đầu đã mưa giông bão giật.

Sự xuất hiện của Trần Thái Nhật chẳng khác gì một thanh kiếm thần đủ để chém đứt bầu trời, một nhát chia đôi An Thành.

Nhà họ Vi và Trần Thái Nhật, thông qua đôi hoa tai, đã đặt cược với nhau.

Nhà họ Lâm và nhà họ Chu đã liên minh với nhau, ngấm ngầm chờ đợi.

Trần Thái Nhật không quan tâm đến lời bàn tán của các khách mời, cũng không quan tâm đến Chu Mị Nhi đang điên cuồng phát tiết.

Anh nhìn chiếc hộp, trong lòng không khỏi nhớ đến bóng dáng tuyệt đẹp cô đơn kia.

“Vân Tuệ, anh lấy được đồ của em rồi”.

Anh khẽ mở chiếc hộp ra.

Long Châu Hỏa Diễm cực phẩm, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ấm áp và chói mắt.

Trần Thái Nhật giơ tay, khẽ cầm đôi long châu kia lên, ánh mắt xa xăm.

Cạch! Xì!

Đột nhiên, phần trang trí bằng vàng của hoa tai động mạnh một cái, một luồng khói màu vàng nhạt nhanh chóng phun ra nhanh như chớp.

Nửa người trên của Trần Thái Nhật lập tức bị làn khói bao trùm.

- -------------------




Bình Luận (0)
Comment