Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 246



Nghe thấy vậy, ánh mắt Lý An Dung lập tức thay đổi, cô ta tức giận vô cùng, hai mắt cô ta bắt đầu nheo lại.

“Này chàng trai trẻ, ý của cậu là gì thế? Chửi xéo tôi à?”
Thấy cô ta sắp nổi trận lôi đình, Trần Thái Nhật liền xua tay.

“Chị đừng hiểu lầm ý tôi.

Tôi đã nghiên cứu về việc xem tướng và tính toán vận may của con người.

Nhìn chị tôi có thể tính ra được, năm nay chị không thích hợp ở trong căn phòng trị giá hai cao hai trăm tệ”.
Lý An Dung nhướng mày, trợn trừng hai mắt.

“Ôi trời! Bà đây từ trước đến giờ chưa từng ở căn phòng nào cấp thấp như vậy! Căn phòng như vậy còn rẻ hơn đôi giày mà tôi đang đi, bước vào đó đúng là làm bẩn mắt của tôi mà!”
Nói xong, cô ta nghĩ kỹ lại, thấy có gì đó không đúng.


“Chàng trai ranh mãnh này, cậu đang cố ý dùng mấy lời lừa thần gạt quỷ đó để khiến tôi từ bỏ ý định ở phòng tổng thống đúng không?”
Trần Thái Nhật nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ.

“Chị Lý, tôi là người thẳng thấn, có không ít người bỏ ra mấy chục triệu để mời tôi xem tướng cho đấy, tôi xem miễn phí cho chị một lần, nếu như chị không tin thì tôi cũng hết cách”.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm của Trần Thái Nhật, trên mặt Lý An Dung đột nhiên lộ ra một chút do dự.

Những người thuộc gia tộc hoàng kim này, thường ngày được cưng chiều hết mực, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Những thứ như khích lệ tinh thần, truyền cảm hứng, bí quyết thành công,… chắc chắn không thể lừa được bọn họ, dù sao bọn họ khi sinh ra đã ở vạch đích rồi.

Ngược lại có những thứ hão huyền có thể khiến đám con cháu của những gia đình giàu có này cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ có thể kiêu ngạo và độc đoán, nhưng bọn họ hiểu được một điều, đó là có những thứ tuyệt đối không được phép động vào, ví dụ như.

Ý trời.

Ý trời khó đoán, bọn họ đã ngồi trên đỉnh cao của tiền tài và lợi ích vô tận, bọn họ càng sợ một ngày nào đó sẽ bị ông trời trừng phạt và mất hết tất cả.

Vì vậy bọn họ càng chú ý đến chuyện bát quái, mê tín dị đoan, giáo phái các thứ hơn là người bình thường.

Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Thái Nhật, biểu cảm của Lý An Dung lúc này đang rất do dự.

Suy nghĩ một giây, Lý An Dung lại nói.

“Cậu đừng có lừa tôi! Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười.


“Chị có thể coi như tôi chưa nói gì, dù sao chỉ cần đợi đến khi chị bước vào phòng tổng thống, mọi chuyện sẽ hết đường cứu vãn”.

Không biết có phải ông trời cũng đang phối hợp hay không, đúng lúc này, một cơn gió mát lạnh đột nhiên thổi qua.

Da đầu tất cả mọi người đều tê nhẹ.

Vẻ mặt của Lý An Dung lại thay đổi, càng lúc càng trở nên nghi hoặc, cô ta nhìn bốn xung quanh, cuối cùng lại đưa mắt nhìn về phía Trần Thái Nhật, lúc này khuôn miệng đã cứng đờ.

“Cậu… Cậu đừng có tùy tiện trù ẻo tôi, bà đây sống hơn ba mươi năm trên đời có phong ba bão táp nào mà chưa từng gặp qua, bây giờ tôi sẽ dọn đến phòng tổng thống, để tôi xem xem ai dám cản tôi!”
Trần Thái Nhật làm động tác mời, không hề có ý ngăn cản.

Lý An Dung nuốt nước bọt, cắn chặt răng, sải bước về phía cửa thang máy, đi tới phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

Trần Thái Nhật ra hiệu cho tất cả mọi người, sau đó cũng bảo Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy đi theo.

Một nhóm người tới thẳng tầng cao nhất của khách sạn.

Tầng này chỉ có duy nhất một phòng, căn phòng tổng thống này cũng là phòng xịn nhất trong khách sạn.

Giá một đêm là ba nghìn tệ, đối với công ty Thái Mộng, việc Ninh Yên Nhiên được đãi ngộ như vậy là điều đương nhiên.

Lý An Dung ghen đỏ cả mắt nên mới quyết tranh cho bằng được.

Theo cách nghĩ của cô ta, dù sao mình cũng là người của gia tộc hạng nhất, nhất định phải đè bẹp Ninh Yên Nhiên.

Bởi vì cả tầng chỉ có một phòng, nên hành lang vô cùng rộng rãi.


Lý An Dung hừng hừng khí thế bước ra khỏi thang máy, đi tới cửa chính của căn phòng với phong thái hùng hồn của người chiến thắng.

Một cánh cửa đôi cao hai mét làm bằng gỗ gụ.

Trần Thái Nhật chậm rãi đi theo phía sau, cách một khoảng nhất định, sau đó khoanh tay đứng nhìn.

Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy đứng ở hai bên của anh.

Càng tuyệt vọng hơn là chân của cô ta bị kẹt trong lỗ, không thể nào rút ra được.

Lý An Dung túa đầy mồ hôi vì đau, vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, vội vàng hô hoán người phía sau.

“Mau tới cứu tôi với! Chân tôi không rút ra được”.

Lúc này đột nhiên có một âm thanh kim loại vang lên trên đầu Lý An Dung.

Lý An Dung giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên xem.

Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm pha lê lớn kiểu Châu Âu nặng hàng chục kilogam.

Móc kim loại treo nó vào trần đã đứt rồi.
- -------------------.


Bình Luận (0)
Comment