Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 44



Hoàng Thanh Uyển vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối, hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ vì sao lại đánh lệch hướng.

Nụ cười trên mặt Hoàng Thừa – ông nội của cô ta cũng dần dần biến mất và thay vào đó là sự lo lắng giữa đôi lông mày.

Ánh mắt cụ ta nhìn Trần Thái Nhật cũng không còn nắm chắc được phần thắng như ban nãy mà ngập tràn vẻ không dám chắc.

Vốn dĩ Nghiêm Xung của tỉnh Vân Trung cho rằng Trần Thái Nhật thua chắc rồi, lúc nhìn thấy cảnh này liền vội vàng đến vỗ vai Dương Vệ Đông.

“Gia chủ Dương, ha ha, suýt chút nữa là thua rồi, kích thích lắm phải không?”

Dương Vệ Đông trợn mắt nhìn ông ta

Kích thích? Kích thích cái đầu ông ấy!

Tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn rồi này!

Có tuổi cả rồi, hà cớ gì phải chịu đựng sự giày vò như này chứ?

Mọi người lại nhìn về phía Trần Thái Nhật.

Hôm nay, người đàn ông này đã tạo ra quá nhiều điều không tưởng được.

Mở đầu là màn đi từ trên trời xuống, khí thế bá đạo đầy dứt khoát và sự tàn nhẫn khi đối đầu với nhà họ Phó.

Dường như mỗi người đều không thể nhìn rõ được bản lĩnh thực sự của anh.

Nhưng màn đánh bida mà Hoàng Thanh Uyển biểu hiện mới là kỹ thuật thực sự.

Đó là trình độ chuyên nghiệp phải trải qua vô số lần khổ cực luyện tập mới đạt được.

Nếu người bình thường không phải là vận động viên chuyên nghiệp sẽ không tốn nhiều công sức để luyện tập môn thể thao mang tính giải trí này.

Thoạt nhìn Trần Thái Nhật cũng không giống kiểu người như vậy.

Ít nhất thì động tác cầm gậy rất… quê mùa.

Trần Thái Nhật vác cây cơ trên vai giống như đang cầm một khẩu súng dài, vô cảm quan sát bàn bida trước mặt.


Hoàng Thanh Uyển suýt nữa bị chọc cười bởi tư thế kỳ lạ của anh.

“Anh Trần…đây là tư thế gì vậy?”

Trần Thái Nhật luôn tỏ ra thân thiện với người đẹp, anh nhìn Hoàng Thanh Uyên, nhưng trọng điểm lại đặt vào vị trí ban nãy.

“Cô Hoàng, chi bằng chúng ta lại đánh cược tiếp nhé?”

Đối phương bỗng thấy thích thú.

“Anh Trần muốn cược cái gì?”

Trần Thái Nhật sờ cằm, ngẫm nghĩ thật kĩ: “Chi bằng tôi để cô Hoàng đoán xem tôi sẽ ghi được mấy quả với lần đánh này?”

Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Thanh Uyển lộ vẻ hơi tò mò, vội vàng hỏi: “Vậy đặt cược như nào?”

“Nếu cô Hoàng đoán đúng thì tôi sẽ nhận thua, về thẳng An Thành, cô thấy thế nào?”

Mọi người kinh hãi!

Hoàng Thừa, Lâu Địch và Nghiêm Xung đều tỏ vẻ không tưởng tượng nổi.

Chuyện này liên quan tới tính mạng của nhà họ Dương nên Dương Vệ Đông càng lo lắng hơn nữa.

Vụ đánh cược này quá lớn rồi.

Mọi chuyện đã đến bước này, tạm thời hy vọng của nhà họ Dương đều gửi gắm lên người Trần Thái Nhật.

Ván cược này tương đương với việc Trần Thái Nhật đặt tất cả sự tồn vong của nhà họ Dương và sự hưng suy của tỉnh Trung Châu vào vận may của Hoàng Thanh Uyển.

Nhỡ như Hoàng Thanh Uyển đoán đúng, vậy nhà họ Dương sẽ bị những người đứng đầu tỉnh khác phân chia mổ xẻ.

Ánh mắt của Hoàng Thanh Uyển xuất hiện nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, rõ ràng là cô ta không ngờ Trần Thái Nhật sẽ to gan như vậy.

Những viên bi vằn trên bàn được đánh từ số 9 -15, có tổng cộng bảy quả.

Tức là có một phần bảy xác suất để khiến Trần Thái Nhật rời khỏi đây!

Xác suất này không được coi là thấp.

Bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Thanh Uyên đặt lên môi: “Vậy nếu tôi đoán không đúng thì sao?”

Trần Thái Nhật lớn tiếng nói: “Nếu đoán không đúng thì mời tôi uống một ly trà ngon nhất của tỉnh Lâm Giang mấy người là được”.

Bá đạo!

Tự tin!

Trần Thái Nhật không hề nghĩ tới việc lợi dụng cơ hội này để uy hiếp người khác, anh hoàn toàn không quan tâm.

Với nhà họ Hoàng mà nói, ván cược này chỉ có lợi chứ không có hại.

Hoàng Thanh Uyển vội gật đầu: “Không thành vấn đề! Tôi đoán anh Trần sẽ ghi được quả số 15!”

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng!

Vốn dĩ ván bida này phải đánh quả bi số tám màu đen vào lỗ để phân thắng thua.

Nhưng cú đánh tiếp theo của Trần Thái Nhật có thể quyết định tất cả thắng thua.

Trần Thái Nhật bĩu môi, tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Cô Hoàng, tôi đoán 15 không phải là con số may mắn của cô”.

Dứt lời, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong hội trường, anh nâng gậy, cúi người ngắm chuẩn.

Trần Thái Nhật nheo mắt, xoay bàn tay rồi đột nhiên xoay tròn cây gậy một cách kỳ lạ.

Cộp!

Bốp!

Cây gậy đánh chính xác vào quả bi trắng, bi cái bắt đầu chuyển động!

Lúc này, mọi người chợt trừng mắt, cái miệng nhỏ nhắn của Hoàng Thanh Uyển cũng há hốc ra, dường như không tin vào mắt mình.

Viên bi cái trắng trên bàn bỗng xoay tròn một cách kỳ lạ, rồi bắt đầu chạy theo tuyến đường đặc biệt giống như hình xoắn ốc.

Tự xoay tròn rồi lại xoay.


Bốp!

Bi trắng đụng quả bi vằn số 9, bi số 9 cũng bắt đầu xoay tròn theo đường vòng cung đẹp mắt rồi lăn vào lỗ giữa.

Bốp!

Bi trắng lại đụng bi vằn số 11, mục tiêu bị cắt dưa rơi vào lỗ.

Vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thừa biến mất, lẩm bẩm nói: “Không thể nào!”

Trên bàn bida, Trần Thái Nhật đánh trúng bi trắng, quả bi tựa như được lắp pin, sau khi liên tục đụng trúng hai viên bi vẫn cứ xoay vòng.

Bốp bốp bốp!

Trên bàn, ngoài bi đen số 8 thì chỉ còn lại bi vằn của Trần Thái Nhật.

Kiểu bi đụng nhau như này giống như con quay đang xoay tròn, trừ bi đen số 8 ở sát lỗ góc thì tất cả bi vằn đều bị đụng cả rồi!

Vào lỗ!

Lại vào lỗ!

Kiểu vào lỗ như này!

Cuối cùng, bi trắng dừng xoay rồi dừng trên một đường thẳng với bi đen số 8 và lỗ góc.

Bảy viên bi vằn còn lại...

Đều được đánh vào lỗ cả rồi!

Chỉ trong một lần đánh!

Quét sạch!

Thực sự chỉ đánh có một lượt cơ!

Gia chủ nhà họ Nghiêm tỉnh Vân Trung – Nghiêm Xung kinh ngạc đến suýt rớt cằm, lắc đầu: “Tôi có nhìn lầm không vậy, trên đời còn có chuyện như này sao? Mẹ nó chứ, chẳng lẽ quả bida này được điều khiển từ xa hả?”

Thắng thua đã rõ!

Không hề hồi hộp!

Trần Thái Nhật đưa cây cơ cho Phùng Linh Nguyệt rồi nhìn Hoàng Thanh Uyển.

“Cô Hoàng, quả bi đen số 8 cuối cùng này, cô thấy tôi cần đánh nữa không?”

Hoàng Thanh Uyển mơ màng lắc đầu: “Tôi... thua rồi”.

Lúc này, Dương Vệ Đông vui mừng muốn nhảy dựng lên!

Trần Thái Nhật thắng thật rồi!

Hơn nữa còn thắng với khí thế chẻ tre!

Hoàng Thừa đưa ra chiêu đánh bida này, thoạt nhìn thì không có mùi thuốc súng, nhưng thực tế thì nguy hiểm trùng trùng.

Nhưng quả thực không ngờ được rằng Trần Thái Nhật lại có thể chơi một trận khiến người khác kinh ngạc như vậy!

Kết thúc trận đánh cũng tức là nhà họ Hoàng phải thực hiện lời hứa của mình!

Trần Thái Nhật quay đầu nhìn Hoàng Thừa, biểu cảm lạnh nhạt, không chủ động lên tiếng.

Hoàng Thừa chống gậy, chậm rãi thở dài.

“Cậu Trần, tôi sẽ thực hiện lời hứa, trong vòng ba ngày nhà họ Hoàng sẽ ra khỏi hiệp hội doanh nghiệp ba tỉnh, hôm nay một mình tôi sẽ quay về tỉnh Lâm Giang”.

Sắc mặt Lâu Địch – gia chủ đứng đầu tỉnh Đông Bình cũng khẽ biến sắc!

Thế cục đã có sự thay đổi lớn!

Vốn dĩ hiệp hội các doanh nghiệp năm tỉnh thì ba tỉnh Đông Bình, Lâm Giang, Nam Hồ cùng chĩa mũi nhọn vào Trung Châu, ngày hôm nay định dùng thế trận hung hãn bắt nhà họ Dương nhận thua.

Nhưng giờ thì sao?

Phó Vân Đào tỉnh Nam Hồ đã sợ mất mật, hoàn toàn không thể tham gia nữa.


Hoàng Thừa tỉnh Lâm Giang thì quyết định rời khỏi hiệp hội, không màng tới thế sự!

Chẳng khác nào giờ đây chỉ còn lại một gia tộc ở tỉnh Đông Bình chống lại Trung Châu?

Theo lý thì thực lực tỉnh Đông Bình vượt xa thực lực tỉnh Trung Châu.

Nhà họ Lâu vốn cũng chẳng xem nhà họ Dương ra gì.

Nhưng giờ lại có thêm Trần Thái Nhật ở An Thành đến!

Trong lòng Lâu Địch bỗng hơi khó chịu và chột dạ, bởi vì ông ta hoàn toàn không nhìn ra được thực lực của Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật gật đầu ra hiệu với Hoàng Thừa rồi quay qua nhìn Lâu Địch.

“Gia chủ Lâu, ý của ông thì sao?”

Lâu Địch lộ vẻ đấu tranh và do dự, sau một hồi mới nói với giọng điệu ngạo mạn.

“Tỉnh Đông Bình chúng tôi là mạnh nhất, tiến vào Trung Châu là chuyện phải làm, chỉ là tôi sẽ không lập hiệp hội doanh nghiệp gì đó nữa, toàn một lũ không đáng tin cậy!”

Dứt lời, Lâu Địch quay qua nhìn Dương Vệ Đông.

“Ông Dương, ba cái mưu mô quỷ quái giả dối thì dẹp đi, hai tỉnh chúng ta đọ thắng thua trên phương diện kinh doanh và tài sản một cách chính đáng đi! Mặc dù chậm nhưng tôi nắm chắc phần thắng!”

Đây là một âm mưu!

Lâu Địch vẫn muốn nhúng tay vào Trung Châu nhưng lại quyết định dựa vào việc cạnh tranh chính đáng của chính mình.

Chuyện này cũng không thể từ chối được, chỉ có thể dùng biện pháp hợp lý để đối phó.

Dương Vệ Đông gật đầu: “Gia chủ Lâu thật quyết đoán, nhà họ Dương sẽ theo tới cùng”.

Hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh về cơ bản cũng đã định được kết cục!

Vốn dĩ là thế cục ba đánh một giờ đã không còn, cạnh tranh tập thể đã trở thành trao đổi kinh doanh các tỉnh một cách bình thường.

Cục diện này đã thay đổi rất lớn so với tưởng tượng ban đầu.

Hoàng Thanh Uyển chậm rãi bước tới trước mặt Trần Thái Nhật với vẻ mặt phức tạp.

“Anh Trần, hôm nay tôi và ông nội sẽ đi máy bay về, tôi mong... sẽ được gặp lại anh ở Lâm Giang vào tháng sau, tôi còn nợ anh một ly trà, không gặp không về”.

Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật rồi xoay người đỡ Hoàng Thừa, không ngoảnh đầu lại.

Lâu Địch và Nghiêm Xung vẫn muốn bàn chuyện kinh doanh với Trung Châu nên đã lên sảnh hội nghị trên lầu trước.

Trong sảnh chỉ còn lại nhà họ Dương và người của Trần Thái Nhật.

Gương mặt già nua của Dương Vệ Đông chợt đỏ bừng, liếc nhìn Trần Thái Nhật.

“Cậu Trần... ân nhân, đại ân nhân!”

Lúc này đột nhiên có người tới báo.

“Anh Trần, ngoài kia có một người phụ nữ tới tìm anh!”

“Là cô Hoàng hả? Không phải cô ấy đi rồi sao?”

“Không phải, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, cô ta tự xưng là vợ của Phó Vân Đào!”

- -------------------




Bình Luận (0)
Comment