Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 46



So với thành phố Minh Dương thì Trần Thái Nhật vẫn thích không khí của thành phố nhỏ như An Thành hơn.

Yên tĩnh, thoải mái, có hơi người.

Nhưng thành phố lớn cũng có sức hấp dẫn riêng, đó là sức sống dồi dào.

Xe cộ qua lại như mắc cửi, các thanh niên nam nữ thời thượng đi dạo ở đường đi bộ, nói chuyện công việc và tình yêu.

Trần Thái Nhật dẫn theo Tiêu Mai và Phùng Linh Nguyệt, sau khi ra khỏi khách sạn năm sao mà nhà họ Dương sắp xếp, liền bước lên chiếc Bugatti Veyron mới cóng.

Động cơ gầm lên, chiếc xe chậm rãi tiến vào trục đường chính của thành phố, mỗi khi qua một cái ngã rẽ lại thu hút sự chú ý.

Lúc dừng ở một ngã tư, một đám thanh niên đứng ở phần đường dành cho người đi bộ ở ngã rẽ, còn xuýt xoa tán thưởng chiếc xe.

“Ôi vãi! Chiếc xe này giá hơn bốn mươi triệu tệ đấy, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy nó thật!”

“Mau chụp ảnh cho tôi với, mau lên, không đèn lại chuyển sang màu xanh mất”.

“Chồng ơi! Lúc nào thì anh mua chiếc xe này cho em?”

“Đừng gọi anh là chồng, em đổi cái đầu khác bình thường hơn đi”.

“Người ngồi trong xe là ai nhỉ? Liệu có phải là ngôi sao nào không?”

“Tránh xa chút đi! Nhỡ xước tý sơn là tiền thưởng cuối năm của anh cũng đi tong đấy!”

Nghe những lời bàn tán bên ngoài, Trần Thái Nhật vẫn vô cùng bình tĩnh.

Thanh niên nhìn thấy xe sang mà tò mò, kích động, đây là chuyện tốt.

Nếu con người không có mục tiêu phấn đấu lên cao hơn thì chẳng phải cuộc đời vô cùng ảm đạm tăm tối sao?

Nhìn gương chiếu hậu trong xe.


Phùng Linh Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau, đang cẩn thận và nghiêm túc lau con dao găm trong tay.

Còn Tiêu Mai ngồi rất ngay ngắn, vẻ mặt hiền hòa, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ung dung.

Ngồi trong chiếc xe sang trị giá hơn bốn mươi triệu tệ mà vẫn có thể yên tĩnh như vậy, xem ra Tiêu Mai cũng là một người phụ nữ từng trải.

Chiếc xe nhanh chóng đến một khu bất động sản ở giữa trung tâm thành phố Minh Dương.

Minh Hòa Phủ Đệ.

Vị trí nằm bên cạnh khu vực thương mại lớn nhất thành phố Minh Dương, bán cả biệt thự và các tòa nhà cao tầng.

Cả khu dân cư được bao quanh bởi một dải cây xanh nhân tạo hình tròn cao năm mét, vừa có được phối cảnh thương mại đẹp nhất thành phố Minh Dương, vừa có được sự yên tĩnh giữa phố xá ồn ào.

Nhìn bên ngoài có vẻ rất vừa mắt, Trần Thái Nhật không lái xe vào, mà đỗ ở bãi đỗ xe bên đường gần văn phòng kinh doanh.

Ba người đi bộ, vừa thưởng thức phong cảnh của khu dân cư, vừa bước vào trong.

Ở gần lối vào bãi đỗ xe, một tên bảo vệ mặc đồng phục hấp tấp chạy tới.

“Chào anh, anh đến xem nhà sao?”

Trần Thái Nhật mặc quần áo bình thường, nhìn không có gì nổi bật, nhưng hai người đẹp phía sau anh ai cũng có nét đẹp riêng, bảo vệ liếc nhìn một cái, cảm thấy đây hẳn là một vị khách sộp.

“Ừ, dẫn chúng tôi vào trong đi”.

Tên bảo vệ cầm bộ đàm lên vẻ rất chuyên nghiệp: “Ba khách VIP đến xem nhà, tiếp đãi chu đáo nhé”.

Ở cổng bãi đỗ xe dựng một tấm biển lớn, Tiêu Mai ngẩng đầu lên nhìn.

“Khu bất động sản này là của nhà họ Dương”.

Trần Thái Nhật liếc nhìn, quả nhiên trên đó viết tám chữ to “Tập đoàn khai thác phát triển Dương Thiên”.

“Chẳng sao cả, cũng vẫn phải trả tiền mà”.

Dưới sự dẫn đường của bảo vệ, ba người vừa vòng qua bãi đỗ xe để vào trong.

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên, một chiếc xe to lớn nặng nề phanh gấp ở cổng bãi đỗ xe.

Là Roll-Royce Phantom phiên bản cao cấp nhất, còn quét một lớp mạ vàng rất ngông nghênh.

Cả chiếc xe chẳng khác gì một cục gạch vàng to lớn, tỏa sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Cạch.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest trắng, để râu lún phún bước từ trên xe xuống, nhìn không đến bốn mươi tuổi, ánh mắt săm soi, nhìn ai cũng có vẻ kiêu ngạo.

Một người phụ nữ điệu chảy nước, trang điểm rất đậm, hai mươi tuổi mà như hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, giữa trời đông giá rét mặc chiếc váy ôm ngắn, khoác áo ngoài lông chồn trắng, cũng xuống xe cùng.

“Ôi, sếp Hình! Anh đến rồi à?”

Tên bảo vệ thấy người kia, ánh mắt lập tức sáng rực lên, lập tức ngó lơ ba người Trần Thái Nhật, qua bên kia chào hỏi ân cần.

“Ha ha, nhóc con, có mắt nhìn đấy”, người đàn ông mặc vest trắng cười đắc ý nói.

“Tất nhiên rồi ạ, ông chủ lớn Hình Siêu đến văn phòng kinh doanh của chúng tôi mua nhà đúng là rồng đến nhà tôm mà! Lần trước anh đã mua một căn biệt thự, hôm nay đưa vợ đến xem ạ?”

Hình Siêu mỉm cười, ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: “Lần này tôi đưa bồ đến, lần trước tôi mua nhà cho bà cả, cô ấy không vui, cứ đòi tôi cũng phải mua một căn cho cô ấy nữa, ha ha!”

Tên bảo vệ rất biết phối hợp, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ giơ ngón tay cái lên.

Phùng Linh Nguyệt ở đằng sau ngứa hết cả mắt.

“Này anh bảo vệ, anh có đưa chúng tôi vào nữa không vậy?”

Tên bảo vệ quay lại, đánh giá ba người Trần Thái Nhật.


“Văn phòng kinh doanh ở bên kia, mời cô cứ tự nhiên, tôi đây còn có khách hàng quan trọng mà sếp tổng dặn dò”.

Phùng Linh Nguyệt trợn mắt, đang định nổi bão.

Tiêu Mai đứng ở bên cạnh khuyên: “Em Nguyệt, đừng chấp bọn họ, dù sao cũng không xa lắm”.

Lúc này, Hình Siêu vênh váo mới chú ý đến hai người đẹp mỗi người một vẻ đứng gần đó, hai mắt hắn lập tức sáng lên, lại nhìn Trần Thái Nhật đứng bên cạnh, tỏ vẻ khinh bỉ.

Hắn nhỏ giọng lầm bầm: “Mẹ kiếp, đồ trai bao”.

Nói xong, hắn móc năm tờ tiền đỏ chót trong túi quần ra, rất khí thế ném vào tay tên bảo vệ.

“Đi, cậu dẫn đường! Hôm nay xem có căn nào trên một trăm tám mươi mét vuông không!”

“Ok anh!”

Tên bảo vệ nở nụ cười nịnh nọt, chìa tay ra rồi đi trước dẫn đường.

Hình Siêu mặc vest trắng dẫn theo cô bồ nhí trang điểm đậm, vừa đung đưa chiếc chìa khóa xe Roll-Royce trong tay vừa ngâm nga một bài hát, cất bước rời đi.

Lúc đi qua Phùng Linh Nguyệt và Tiêu Mai, hắn không nhịn được nhìn thêm cái nữa, bị cô bồ nhí véo mạnh một cái.

Trần Thái Nhật đứng ở bên cạnh, vẻ mặt rất bình thản.

Dưới sự dẫn đường của tên bảo vệ, Hình Siêu đi qua chỗ Trần Thái Nhật đứng, còn khẽ lắc đầu, miệng phát ra tiếng chậc chậc.

Trần Thái Nhật cau mày, nghĩ một lát rồi chìa cánh tay phải ra.

Phùng Linh Nguyệt còn chưa kịp có phản ứng, Tiêu Mai đứng ở bên cạnh đã hơi đỏ mặt, nhưng vẫn bước lên trước, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay Trần Thái Nhật.

Thế này mới đúng tác phong của người đi xem nhà chứ.

Trần Thái Nhật nhếch mép, cũng đi theo tên bảo vệ ở phía trước.



Văn phòng kinh doanh có không gian rộng lớn, phải đến bốn năm trăm mét vuông, trang hoàng lộng lẫy, bật nhạc nhẹ cổ điển, cho thấy phẩm chất của khu dân cư cao cấp.

Trần Thái Nhật khoác tay Tiêu Mai, lượn quanh mô hình ngắm nghía thật kĩ, thỉnh thoảng lại thảo luận với Phùng Linh Nguyệt xem căn nhà nào nhìn thuận mắt.

Đúng, là cuộc thảo luận của ba người.

Không có nhân viên bán hàng nào đi cùng.

Chỉ có một cô lao công nhìn có vẻ chăm chỉ chất phác, đang đứng lau bụi trên mô hình bên cạnh.

Bởi vì bây giờ là buổi trưa, cũng chỉ có ba cô nhân viên đang trực.

Ba người mặc đồng phục giống nhau, trang điểm nhẹ, mỗi người một vẻ, nhan sắc cũng coi như đạt chuẩn.

Hình Siêu vừa bước vào, ánh mắt cả ba người đều tỏa ra ánh sáng như sói đói vồ thịt, giày cao gót bày sẵn tư thế chạy nước rút một trăm mét.

Ba người xô đẩy nhau, như bầy ong chen đến trước mặt Hình Siêu.

“Sếp Hình! Anh lại đến mua nhà nữa sao?”

“Sếp Hình, lần trước là tôi tiếp đón anh, lần này vẫn để tôi phục vụ anh nhé?”

“Hai người các cô đừng có quá đáng, rõ ràng bây giờ đến lượt tôi chứ!”

“Đến lượt cô thì sao chứ? Chẳng phải bên kia còn có hai người dẫn em gái đến xem nhà sao? Cô đi tiếp đón bọn họ đi!”

“Đừng đánh trống lảng với tôi, khu dân cư này làm gì có giá thấp, đây là Minh Dương, phải hai mươi nghìn tệ một mét vuông, bọn họ mua được chắc? Mau cút đi, nếu không tôi sẽ nói với giám đốc!”

Thấy ba cô nhân viên bán hàng sắp đánh nhau đến nơi, Hình Siêu liền quay đầu nhìn Trần Thái Nhật, nở nụ cười đắc ý.

“Đừng cãi nhau nữa, hôm nay ai phục vụ khiến tôi hài lòng, tôi sẽ đặt tiền cho người đó, tôi nói là giữ lời”.

Hắn vừa hét lên, ba cô nhân viên liền trở nên hăng như gà chọi.


Họ chẳng thèm quan tâm đến cô bồ nhí mặt bự phấn bên cạnh, ai cũng õng ẹo, luôn miệng gọi “anh Hình ơi anh Hình”.

Cô vóc dáng đẫy đà uốn éo hết cỡ.

Cô thì giọng nói õng ẹo, cô thì ánh mắt sùng bái.

Ghê nhất là một cô nàng tóc ngắn, còn to gan khoác cánh tay Hình Siêu, khẽ lắc lắc, nói đầy mờ ám.

“Anh Hình, bọn họ chẳng xinh bằng em, anh thấy đúng không? Hay là tan làm anh chờ em, chúng ta đi dạo phố nhé, hôm nay anh mua căn to không?”

Nụ cười trên mặt Hình Siêu như sắp nở hoa.

“Căn kia đi, một trăm tám mươi mét vuông, biệt thự đôi. Anh thích yên tĩnh, có mỗi một hàng xóm càng tốt, sân phải làm cho anh to chút, cũng phải có ưu đãi giảm giá đấy nhé!”

Cô nhân viên bán hàng tóc ngắn cười tươi roi rói, nếu bán được căn này thì hoa hồng phải được mấy chục nghìn tệ.

“Anh Hình! Chuyện nhỏ thôi, anh cứ yên tâm đi. Nào nào, em dẫn anh đi xem căn mẫu”.

Vừa nghe có căn mẫu, Trần Thái Nhật ở xa xa liền hỏi một câu.

“Dẫn cả chúng tôi đi xem với, căn ở trên đảo Hồ Tâm ấy”.

Trong số ba cô nhân viên bán hàng, cô nàng có giọng nói õng ẹo quay đầu liếc Trần Thái Nhật một cái, “xì” một tiếng, rồi lại bắt đầu vây lấy Hình Siêu.

Ánh mắt Hình Siêu tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ.

Hắn nhìn Trần Thái Nhật không khác gì nhìn một thằng ngốc.

Trái ôm phải ấp, ba người đẹp mặc đồng phục xúm lấy hắn, xoay người chuẩn bị ra ngoài xem căn mẫu.

Trần Thái Nhật bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn xung quanh một cái, thấy cô lao công vẫn đang lau mô hình.

“Cô ơi!”

“Hả? Cậu có việc gì sao?”

“Cô làm việc ở đây, nếu cô bán được nhà thì có hoa hồng không?”

Cô lao công tháo khẩu trang, vẻ mặt khù khờ, một lúc sau mới tỉnh táo lại, gật đầu.

“Ông… ông chủ, cậu muốn mua thật sao?”

Trần Thái Nhật gật đầu đáp: “Vâng, ở trên đảo Hồ Tâm này”.

Vừa nghe thấy thế, ba cô gái bán hàng đang vây quanh Hình Siêu cũng không khỏi dừng chân, nhìn về phía mô hình với ánh mắt hoài nghi.

Cô lao công có vẻ hơi căng thẳng, nói cũng lắp bắp: “Vậy… ông chủ… trong các căn biệt thự từ số 25 đến số 30, cậu chọn căn nào?”

Trần Thái Nhật lắc đầu, ngón tay vẽ một vòng.

“Cháu lấy hết cả đảo này”.

- -------------------




Bình Luận (0)
Comment