Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 7



Mọi người trong quán bar Dạ Yến đều há hốc miệng.

Tần Lãng - người đứng đầu ở quán bar, con trai của cổ đông, cậu chủ đào hoa nổi tiếng của thành phố An Thành, thay phụ nữ hàng ngày như thay áo.

Cứ thế bị “thiến” rồi!

“Mau lên! Mau đi gọi bác sĩ cứu thương cho cậu Tần!”

Ngô Bính suýt nữa bị điếu xì gà kẹp ở ngón tay làm cho bị bỏng, khuôn mặt lập tức túa mồ hôi.

“Mẹ kiếp, lần này to chuyện rồi, nhà họ Tần chắc chắn sẽ làm ầm lên cho xem!”

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Người trong quán bar đều đổ dồn mắt nhìn, bên này xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, ai nấy đều bàn tán.

“Cái tên mặc áo gió đen kia đúng là người sói!”

“Dám động đến cả cậu chủ Tần! Lại còn làm bị thương chỗ quan trọng như vậy, cậu ta là con trai độc nhất của nhà họ Tần đấy! Lần này thì to chuyện rồi!”

“Hắn ra tay không chút do dự luôn, xem ra cũng chẳng coi nhà họ Tần ra gì, rốt cuộc là thần thánh phương nào nhỉ?”

“Thực ra, từ lâu tôi đã cảm thấy Tần Lãng sẽ bị báo ứng rồi, chà đạp bao nhiêu cô gái như vậy cơ mà, nhưng không ngờ có người dám ra tay thật”.

“Không biết tại sao tôi lại thấy đáng đời”.

“Nhìn đi, ông chủ quán bar cũng nổi điên rồi, tý nữa chắc lại ầm ĩ cho xem”.

Trần Thái Nhật dường như chỉ làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.

“Ngô Bính đúng không? Hôm nay tôi đến trả anh số nợ ba trăm nghìn của nhà họ Thẩm”.

“Trả cái mẹ mày…”


Còn chưa chửi xong, chỉ trong chớp mắt, một chiếc tăm đột ngột xuất hiện ngay trên mí mắt Ngô Bính.

Một tay Trần Thái Nhật nhón chiếc tăm, một tay đút túi quần, thản nhiên nói.

“Đây là nơi công cộng, ăn nói phải văn minh”.

Ngô Bính sắp phát điên rồi!

Vừa rồi, vì em gái mình bị trêu ghẹo, Trần Thái Nhật lập tức rút dao thiến luôn đối phương, thủ đoạn độc ác, vô cùng dứt khoát.

Trong chớp mắt đã ấn chặt cậu chủ nhà họ Tần xuống đất.

Hành động tàn nhẫn như vậy, lại còn đòi văn minh?

Văn minh Tịnh Sự Phòng của triều Đại Thanh chắc?

Ngô Bính nuốt nước bọt, hai tay bất giác giơ lên cao, mắt cũng không dám chớp một cái, sợ Trần Thái Nhật búng tay một cái là mù luôn mắt.

“Thế… anh Trần rộng lượng, tiền… tiền tôi cũng không lấy nữa”.

Trần Thái Nhật nhíu mày: “Tôi là loại người có vay mà không trả sao?”

Ngô Bính sắp khóc đến nơi rồi.

Cái tên sát tinh này ở đâu chui ra vậy?

Nói kiểu gì cũng bắt bẻ được, càng nói càng nguy hiểm.

Trần Thái Nhật thản nhiên nói: “Tôi có chuyện hỏi anh đây”.

“Dạ”.

“Việc làm ăn của anh vừa đen vừa trắng, có mạng lưới thông tin và mối quan hệ rất rộng ở An Thành đúng không?”

“Anh Trần quá khen ạ…”

“Tôi cần một tài liệu chi tiết về tất cả các gia tộc giàu có hàng đầu An Thành, bao gồm lịch sử phát triển, phân bố tài sản, thành viên gia tộc, ba ngày sau đưa cho tôi, có vấn đề gì không?”

Ngô Bính vội vàng gật đầu: “Chuyện này đơn giản thôi, anh Trần đây là muốn…”

Trần Thái Nhật chậm rãi dựng một ngón tay lên, ngạo mạn nói.

“Trong vòng một tháng, nhà họ Thẩm sẽ leo lên đứng đầu An Thành, trở thành gia tộc giàu có nhất, những thế lực khác, ai hợp tác thì giữ, ai gây sự thì xử”.

Ngô Bính kinh ngạc!

Đám côn đồ của Tần Lãng, bảo vệ của quán bar, các khách khứa gần đó, đều nghe thấy lời “tiên tri” như sét đánh giữa trời quang của Trần Thái Nhật.

Leo lên đứng đầu thành phố An Thành!

Gia tộc giàu có hàng đầu!

Hai chuyện này gây chấn động chẳng khác gì thay trời đổi đất, nhưng Trần Thái Nhật lại nói vô cùng nhẹ nhàng, cứ như nó cực kỳ đơn giản vậy.

Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Trần Thái Nhật cũng thay đổi.

Trần Thái Nhật chỉ đứng yên ở đó, nhưng đột nhiên khiến người ta có cảm giác áp bức khó nói nên lời, giống như người đứng dưới chân núi, nhìn mãi không thấy đỉnh đâu.

Anh liếc nhìn Tần Lãng đang lăn lộn dưới đất, dặn dò Ngô Bính.

“Gây nghiệp thì lại bị nghiệp quật thôi, nếu nhà họ Tần đến kiếm chuyện thì cứ nói tên tôi ra, bảo họ có thủ đoạn gì thì cứ việc dùng”.

Chẳng hề sợ hãi!

Anh rút một tấm chi phiếu ra.


“Anh cầm ba trăm nghìn này đi, chuyện nào ra chuyện nấy”.

Ngô Bính toát mồ hôi như mưa, rõ ràng là chủ nợ, nhưng còn chẳng dám chìa tay ra, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.

Trần Thái Nhật nhíu mày: “Trước giờ tôi luôn công bằng, An Thành lớn như vậy, kiểu gì chẳng có chỗ dùng người, cầm lấy đi”.

Ngô Bính biến sắc, nhận lấy chi phiếu, cúi người với Trần Thái Nhật.

“Nếu anh Trần có việc gì mà Ngô Bính tôi giúp được, tôi chắc chắn sẽ giúp”.

Trần Thái Nhật gật đầu.

Tên Ngô Bính này rất tinh mắt, ai mạnh ai yếu, phán đoán cục diện rất chuẩn.

Lúc cần quỳ gối thì cũng chịu quỳ gối, hơn nữa vừa rồi lúc nhận chi phiếu của anh, tuy là chủ nợ, nhưng thực ra cũng có ý theo anh, quả không hổ là con cáo già trong giang hồ.

Nhà họ Thẩm muốn đi lên thì phải có các thế lực ở nhiều mặt giúp đỡ.

Tên Ngô Bính này là người có thế lực hàng đầu của thành phố An Thành, là một đối tượng thích hợp.

Trần Thái Nhật tháo kính bảo hộ trên đầu em gái ra.

Thẩm Mộng Hàm nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang nhìn về phía này.

“Anh, sao bọn họ đều nhìn chúng ta vậy?”

“Chắc là nhìn em đấy, dù gì em cũng sắp trở thành cô chủ được cả An Thành phải dõi mắt theo mà”.

Thẩm Mộng Hàm đỏ mặt, không nhịn được đấm anh một cái.

Reng reng reng.

Điện thoại của Trần Thái Nhật đột nhiên vang lên.

Anh bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói của Tề Vũ.

“Ông chủ, tôi đã lấy được phương tiện giao thông được cung cấp riêng ở An Thành rồi, bây giờ tôi sẽ dừng ở cửa quán bar Dạ Yến”.

“Tôi biết rồi, ra ngay đây”.

Ánh mắt Trần Thái Nhật vô cùng sắc bén, quét một vòng quanh quán bar, không ai dám nhìn lại anh cả.

Anh dẫn theo cái đuôi Thẩm Mộng Hàm, một nam một nữ chậm rãi bước ra cửa chính của quán bar.

Bên ngoài quán bar vốn là bãi đỗ xe, bây giờ lại có không ít người đi đường đang vây quanh, thỉnh thoảng lại thốt lên ngạc nhiên.

Những người tò mò trong quán bar cũng đi theo phía sau một khoảng, đưa mắt nhìn Trần Thái Nhật rời đi.

Tề Vũ mở cửa sổ ở ghế lái, vẫy tay với Trần Thái Nhật.

Khi Trần Thái Nhật dẫn theo Thẩm Mộng Hàm bước về phía đó.

Mọi người trong quán bar và rất nhiều người đi đường vây xem đều nhỏ giọng kêu lên.

“Vãi chưởng!”

Quan chức địa phương còn cung cấp phương tiện riêng cho Trần Thái Nhật nữa…

Là một chiếc máy bay trực thăng công vụ loại sang.

Năm chiếc rotor trực thăng, thân máy bay rộng lớn, cửa sổ ghế lái bao quát toàn cảnh, cộng với lớp sơn màu bạc lóa mắt, khiến mọi người xung quanh tranh nhau chụp ảnh, ánh đèn flash lóe lên không ngừng.

Lái máy bay đi lại trong thành phố á?

Đây là việc mà không phải có tiền là có thể làm được.


Đằng sau chắc chắn phải có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn thì mới làm được như vậy.

Động cơ máy bay được khởi động, cánh quạt khổng lồ chậm rãi xoay.

Một trận gió lốc nhanh chóng nổi lên, khiến mọi người ở bãi đỗ xe không mở nổi mắt.

Nhìn chiếc máy bay trực thăng to lớn dần bay lên, người đi đường và người trong quán bar đều không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

Không có kiểu rời đi nào lại khiến người ta kinh ngạc hơn thế này.

Ngô Bính đứng ở cửa quán bar, mắt dại ra nhìn chiếc máy bay trực thăng bay lên trời, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lấy hẳn máy bay trực thăng lái như ô tô.

Thân phận người này không phải thứ mà hắn có thể đoán được.

Hắn không dám nghĩ nữa, chỉ thầm cảm thấy, hình như mình đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn.



Trong một căn biệt thự ở thành phố An Thành, gia chủ Tần Phong của nhà họ Tần nhìn Tần Lãng đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt u ám đến mức khiến người giúp việc run lên bần bật.

Tiếng la hét của Tần Lãng vang khắp cả căn biệt thự.

“Ông chủ, gia cảnh của nhà họ Thẩm khá đơn giản, là người An Thành, nhưng bối cảnh của tên Trần Thái Nhật này thì lại không điều tra được, chỉ biết là được nhà họ Thẩm nhận nuôi từ nhỏ”.

Nghe quản gia báo cáo những chuyện liên quan, Tần Phong dùng sức bóp nát hai quả óc chó thiết kế trị giá mấy trăm nghìn tệ trong tay.

“Bất kể hắn là ai, phép vua còn thua lệ làng, dám động đến con trai tôi, cho dù hắn là ác quỷ địa ngục thì tôi cũng phải cho hắn biết chữ chết viết như thế nào!”



Rất nhiều gia tộc giàu có ở An Thành đã biết về chuyện xảy ra ở quán bar.

Tin Trần Thái Nhật ra tay xong, còn to mồm nói sẽ khiến nhà họ Thẩm của bố mẹ nuôi trở thành gia tộc giàu có hàng đầu An Thành đã truyền khắp nơi.

Tất cả những nhà giàu ở An Thành đều yên lặng chờ đợi, bao gồm cả… nhà họ Lâm đang ẩn náu ở nơi sâu nhất.

Chờ một cuộc báo thù khủng khiếp!

Nhà họ Tần chắc chắn sẽ không cam lòng để yên việc này.

Là nhà họ Tần đứng top đầu An Thành xử lý Trần Thái Nhật?

Hay là một kẻ ngoại lai vô danh tiểu tốt như Trần Thái Nhật lật tung cả An Thành?

Sóng ngầm đã nổi.

Thành phố An Thành không còn yên bình nữa rồi.

- -------------------




Bình Luận (0)
Comment