Chiến Thần Ở Rể

Chương 1107


Trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc, Tần Thanh Tâm đang hết sức tức giận.

      Từ sau khi Dương Thanh gặp sự cố, bị người của chiến vực đưa đi, cô chưa từng được ngủ yên một giấc, mỗi ngày đều thấp thỏm đợi Dương Thanh trở về.

      Ngoại trừ trông mong Dương Thanh trở về, cô còn phải nghĩ xem làm thế nào để bảo vệ tập đoàn Nhạn Thanh.

      Cô hiểu rất rõ, tập đoàn này có ý nghĩa lớn lao thế nào với Dương Thanh, nếu cô đánh mất tập đoàn Nhạn Thanh, đợi đến khi Dương Thanh trở về, cô biết ăn nói thế nào với anh đây?  
      Nhưng giờ đây, Tần Y còn đang nằm trong tay người nhà họ Tần, nếu cô không giao tập đoàn ra, tính mạng của Tần Y nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

      "Chồng à, em mệt quá, thực sự mệt quá rồi, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy?"  
      Tần Thanh Tâm bỗng gục xuống bàn, khe khẽ khóc lên.

      "Cốc cốc cốc!"  
      Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Tần Thanh Tâm vội vàng lau nước mắt, ngồi thẳng dậy, nói: "Mời vào!"  
      Cửa bị đẩy ra, một cô thư kí trong bộ đồ công sở bước vào.

      "Thưa sếp Tần, ngoài kia có một người trẻ tuổi nói là đã kí hợp đồng với sếp, đang yêu cầu được gặp sếp ạ!"  
      Cô thư kí cung kính báo cáo.

      Tần Thanh Tâm hơi nhíu mày, cô biết, người ngoài kia là ai.

      "Cho anh ta vào đi".

      Cuối cùng, Tần Thanh Tâm vẫn để thư kí mời người kia vào.

      Trong phòng làm việc, Tần Thanh Tâm ngồi sau bàn, lạnh nhạt nhìn về phía người trẻ tuổi ngồi trước mặt mình.

      "Tính ra thì cô hẳn phải gọi tôi là anh họ nhỉ".


      Người đàn ông trẻ tuổi kia nở nụ cười, lại như vừa nhớ tới điều gì, chợt lắc đầu: "À nhầm, cô chỉ là con nuôi của Tần Đại Dũng, dù tôi là anh họ cô thì giữa chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống gì".

      "Nếu không phải bản thân tôi mắc chứng ưa sạch sẽ, có lẽ sẽ theo đuổi cô thử coi thế nào, cô đẹp như vậy mà".

      Người đàn ông trước mắt thoạt nhìn rất nho nhã lễ độ nhưng Tần Thanh Tâm nhìn anh ta lại chỉ cảm thấy buồn nôn.

      "Câm miệng đi!"  
      Tần Thanh Tâm tức giận hỏi: "Em gái tôi đâu?"  
      Gã đàn ông kia lập tức nhướng mày, đáy mắt lóe một tia sáng lạnh, hơi nheo mắt nói: "Cô là người đầu tiên dám bảo Tần Tử Kính tôi câm miệng đấy!"  
      Dứt lời, gã đàn ông kia lấy ra một bản hợp đồng, ném đến trước mặt Tần Thanh Tâm, lạnh lùng nói: "Kí bản hợp đồng này trước đi đã, kí xong thì em gái cô có thể bình yên vô sự".

      Trước kia, Tần Thanh Tâm còn có thể tự quyết định đồng ý với Tần Vũ sẽ kí tên chuyển nhượng công ty để đổi lấy chút thời gian cho Tần Y.

      Nhưng nay đã đến lúc thật sự phải đặt bút kí hợp đồng chuyển nhượng, cô cầm bút lên, tay lại không thể hạ xuống.

      Đối với Dương Thanh, tập đoàn Nhạn Thanh này chẳng khác nào tính mạng của anh, nay cũng phải trở thành vật trao đổi để mình cứu Tần Y sao?  
      "Tình cảnh hiện tại của em gái cô đang hết sức hiểm nguy, cô chậm một giây, nguy hiểm của em gái cô sẽ tăng thêm một phần, tốt nhất là nhanh kí tên vào đi".

      Tần Tử Kính lạnh lùng nhìn Tần Thanh Tâm, nói.

      Vừa rồi Tần Thanh Tâm quát anh ta câm miệng đã khiến anh ta bực bội, anh ta đã âm thầm thề, đợi khi nào lấy được tập đoàn Nhạn Thanh này rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Thanh Tâm.

      "Rầm!"  
      Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị người ta đạp tung.

      "Sếp Tần, cô làm gì thế?"  
      Lạc Bân hung hăng xông vào, mặt đầy vẻ tức giận.


      Ông ta không biết nhà họ Tần đã bắt cóc Tần Y để đe dọa Tần Thanh Tâm, chỉ nghe thư kí báo lại, vừa rồi có một thanh niên cầm hợp đồng chuyển nhượng công ty đến tìm Tần Thanh Tâm, cho nên ông vội vàng chạy tới.

      "Sếp Lạc!"  
      Thấy Lạc Bân, Tần Thanh Tâm bỗng bối rối không biết phải làm sao bây giờ.

      Cô biết Lạc Bân rất trung thành với Dương Thanh, những ngày Dương Thanh không có ở đây, mọi việc lớn trong công ty đều do Lạc Bân đứng ra lo liệu.

      Tần Thanh Tâm biết rất rõ rằng, nếu không có Lạc Bân, cô đã không giữ nổi tập đoàn Nhạn Thanh từ lâu rồi.

      "Sếp Lạc, tôi..."  
      Tần Thanh Tâm vừa định giải thích, Tần Tử Kính đã đứng lên, đi thẳng tới trước mặt Lạc Bân, vung tay giáng xuống một cái tát.

      "Bốp!"  
      Một tiếng tát tai giòn giã vang lên, Lạc Bân loạng choạng lùi lại mấy bước, khóe miệng ứa máu.

      "Khốn kiếp, anh làm gì thế hả?"  
      Thấy Lạc Bân bị đánh, Tần Thanh Tâm lập tức giận dữ.

      Lạc Bân cũng không kiềm được cơn giận, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tử Kính, nói: "Cậu là ai? Sao dám giương oai diễu võ ở tập đoàn Nhạn Thanh này?"  
      Tần Tử Kính khinh thường cười cười, lạnh lùng nói với Lạc Bân: "Đây là chuyện riêng của nhà họ Tần chúng tôi, liên quan gì đến một người ngoài như ông?"  
      "Nếu không muốn chết thì cút ra ngoài cho tôi! Bằng không đừng có trách tôi không khách khí với ông!"  
      Lạc Bân không thể tin vào tai mình, ông ta nhìn về phía Tần Thanh Tâm, hỏi: "Sếp Tần, cô đang cõng rắn cắn gà nhà đấy!"  
      Lạc Bân tuyệt đối không tin Tần Thanh Tâm là kẻ vong ân phụ nghĩa, ông ta cũng nhận ra, gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không phải người lương thiện gì.

      Ông ta không biết thân thế của Tần Thanh Tâm, cho nên khi Tần Tử Kính nói đây là việc riêng của nhà họ Tần, ông ta còn cho rằng Tần Thanh Tâm và Tần Tử Kính là người cùng gia tộc.


      Mắt Tần Thanh Tâm đã đỏ lên, cô nói: "Sếp Lạc, tôi thực sự hết cách rồi, xin lỗi, tôi nhất định phải giao tập đoàn Nhạn Thanh cho nhà họ Tần".

      Dứt lời, Tần Thanh Tâm nhấc bút đặt lên bản hợp đồng, bắt đầu kí tên.

      "Không được!"  
      Lạc Bân kinh sợ hô to, vội vàng xông về phía Tần Thanh Tâm, định ngăn cản cô kí tên.

      "Cút ngay!"  
      Tần Tử Kính tung chân đá bay Lạc Bân ra ngoài.

      Anh ta vốn là người nổi bật nhất trong lứa trẻ của nhà họ Tần ở Vương thành Tào, thực lực võ thuật của anh ta sao có thể yếu được?  
      Đối phó với một người thường không biết võ như Lạc Bân quả thật quá dễ dàng.

      "Sếp Tần, không thể kí!"  
      Lạc Bân co người nằm trên sàn, mặt đầy đau đớn, nói: "Tập đoàn Nhạn Thanh là di vật duy nhất mà mẹ của chủ tịch để lại cho cậu ấy, nó vô cùng quan trọng với chủ tịch, cô không thể nhường tập đoàn cho người khác được!"  
      Hai mắt Tần Thanh Tâm đã đỏ bừng, những điều Lạc Bân nói, sao cô lại không rõ?  
      Chỉ có điều, nếu cô không kí tên, kết cục của Tần Y sẽ vô cùng thảm khốc.

      "Sếp Tần, nếu chủ tịch trở về lại phát hiện tập đoàn Nhạn Thanh đã bị cô chuyển nhượng cho nhà họ Tần, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?"  
      Lạc Bân kích động lớn tiếng hô lên.

      Bàn tay đang cầm bút của Tần Thanh Tâm run mạnh lên một cái.

      Đúng vậy!  
      Chính vì mình mà Dương Thanh mới gặp tai nạn, đến bây giờ, anh sống chết ra sao, cô cũng không biết.

      Nếu Dương Thanh trở về, cô sẽ phải giải thích với anh thế nào đây?  
      Tần Thanh Tâm do dự không kí.

      "Khốn kiếp, ông muốn chết đúng không?"  
      Tần Tử Kính nhìn về phía Lạc Bân, ý muốn giết người tràn ngập trong mắt, anh ta cất bước đi về phía Lạc Bân.

      Nhưng lúc này, sắc mặt Lạc Bân lại không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có sự giận dữ điên cuồng dành cho Tần Tử Kính.


      "Tôi đã thề với chủ tịch, chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không làm mất tập đoàn Nhạn Thanh, cho dù chết, tôi cũng phải bảo vệ tập đoàn này!"  
      Lạc Bân nghiến răng nói, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy kiên định.

      Thấy Lạc Bân kiên định như vậy, Tần Thanh Tâm cũng ngây cả người ra, vì tập đoàn Nhạn Thanh này, Lạc Bân thực sự tình nguyện hi sinh cả tính mạng.

      Mà mình lại đang muốn dâng tập đoàn Nhạn Thanh cho người khác.

      So với Lạc Bân, mình dường như không có tư cách làm phó tổng giám đốc tập đoàn này.

      "Ông chết đi cho tôi!"  
      Tần Tử Kính vung tay chém ra một quyền về phía đầu Lạc Bân.

      Anh ta vốn là người học võ, mà Lạc Bân lại chỉ là một người thường, nếu một quyền này của anh ta giáng trúng đầu Lạc Bân, ông ta sẽ hoàn toàn không còn hi vọng sống sót.

      "Không!"  
      Tần Thanh Tâm gào lên.

      Lạc Bân dường như đã cảm thấy có lẽ mình sẽ không chịu nổi một quyền này, nhưng sắc mặt ông ta vẫn không hề sợ hãi, chỉ có không cam lòng.

      Ông ta mở lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Tần Tử Kính như thể muốn ghi nhớ kĩ gương mặt đó, để sau này dù có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tên khốn kia.

      "Bộp!"  
      Bỗng nhiên, một cánh tay chộp lấy tay Tần Tử Kính, nắm đấm của anh ta không thể tiếp tục hạ xuống, cứ thế dừng lại cứng ngắc trước mặt Lạc Bân.

      "Chủ, chủ tịch!"  
      Nhìn bóng người trước mặt mình, nước mắt Lạc Bân lập tức rơi như mưa, ông ta nghẹn ngào gọi lớn.

      Còn Tần Thanh Tâm, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Thanh, cô đã hoàn toàn ngây dại, nước mắt chảy ướt mặt, cô cứ nức nở mãi, không nói được một câu.



Bình Luận (0)
Comment