Chiến Thần Ở Rể

Chương 1180

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đi lên máy bay rời khỏi Yến Đô tới chiến trường ngoài biên giới.

      Anh đã nhận được tin báo về căn cứ của tổ chức sát thủ Hồng Trần, không chỉ có tổng hội mà còn mười phân hội đều ở ngoài chiến trường ngoài biên giới.

      Đã một năm từ ngày anh rời khỏi biên giới phía Bắc, không ngờ có ngày lại quay về chiến trường ngoài biên giới.

      Ngay khi Dương Thanh đang tới chiến trường ngoài biên giới, tại một vùng sa mạc vắng vẻ có một người bị trói trên một cái giá chữ thập.

      Mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đầu, người kia máu me khắp người, khí tức suy yếu bị phơi dưới ánh mặt trời.

      “Chúng mày nhất định sẽ phải hối hận!”  
      Người bị trói mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.

      “Bốp!”  
      Ngay sau đó, một một gã người Tây cao lớn hung hăng quất roi da lên người anh ta.

      “Đến nơi này rồi còn dám mạnh miệng?”  
      Gã người Tây cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải bọn tao cần mày làm mồi nhử, mày nghĩ mày còn sống đến bây giờ sao?”  
      “Bốp bốp bốp!”  
      Nói xong, gã ta lại điên cuồng quật roi da lên người chàng trai bị trói.

      “Kêu lên cho tao! Kêu đi!”  
      Gã người Tây giận dữ hét.

Chàng trai kia như không hề cảm giác được đau đớn, không chịu kêu lên một tiếng khiến gã ta cảm thấy bị sỉ nhục, lại càng quất mạnh hơn.


      Chàng trai bị trói trên giá chữ thập chính là Mã Siêu bị sát thủ Hồng Trần bắt tới.

      Lúc này, Mã Siêu đang cắn chặt răng, cho dù bị hành hạ đến mức nào cũng không chịu kêu lên một tiếng, còn hét lớn: “Tiếp đi! Con mẹ nó, mày chỉ có tí sức thế thôi à?”  
      “Ông đây mà kêu lên một tiếng, ông đây sẽ là con chó con! Tiếp đi! Mẹ nó, mau đánh tiếp đi!”  
      Gã người Tây bị chọc giận, vung roi da điên cuồng quất vào người Mã Siêu: “Kêu! Kêu mau!”  
      Từ đầu đến cuối Mã Siêu không hề kêu lên một tiếng, trên gương mặt dữ tợn tràn đầy sát khí.

      Anh ta thề nhất định phải chém chết gã người Tây này thành nghìn mảnh.

      “Đủ rồi Lucifer!”  
      Đúng lúc này, một cao thủ người Tây có thực lực Thần Cảnh trung kỳ đi tới quát lớn.

      “Satan, mày không nghe thấy à? Thằng chó này đang khiêu khích tao”.

      Gã người Tây tên Lucifer tức giận đáp.

      Satan nhíu mày: “Đừng quên mục đích lần này của chúng ta.

Nếu cậu ta chết, nhiệm vụ nhất định sẽ thất bại!”  
      Lucifer vừa hung ác quất Mã Siêu thêm một roi vừa bực bội nói: “Cho mày sống thêm mấy tiếng nữa”.

      Cùng lúc đó ở sân bay ngoài biên giới, một chiếc máy bay quốc tế chậm rãi hạ xuống.

Một người trẻ tuổi bước xuống.

      “Tướng quân!”  
      Dương Thanh vừa đi ra khỏi sân bay, một người trung niên mặc quân phục lập tức quỳ một chân xuống đất, thái độ cung kính.

      “Đưa vị trí cho tôi!”  
      Dương Thanh lên tiếng, lửa giận sục sôi.

      Mã Siêu đã bị bắt từ mấy tiếng trước.

Không ai biết được trong mấy tiếng này Mã Siêu sẽ gặp phải những gì.

      Người đàn ông trung niên vội vàng đưa cho anh một dụng cụ to bằng bàn tay: “Tướng quân, 13 căn cứ của Hồng Trần đều đã được ký hiệu trên chiếc ra đa này”.

      “Tốt!”  
      Dương Thanh nhận lấy rađa, đi theo người trung niên leo lên một chiếc xe chiến đấu bọc thép.

      Nơi này là khu vực hòa bình của chiến trường ngoài biên giới, không được phép xảy ra bất kỳ cuộc chiến nào.

Nhưng ở ngoài sân bay, bất kỳ đâu cũng có thể xảy ra chiến tranh.

      Quả nhiên, chiếc xe vừa rời khỏi sân bay chưa được 2 km, tiếng còi cảnh báo bỗng nhiên điên cuồng vang lên.

      “Tướng quân ngồi chắc!”  
      Người trung niên vừa dứt lời, lập tức đạp mạnh chân ga, động cơ xe gào rú điên cuồng lao vút đi.


      “Rầm rầm rầm!”  
      Vô số đạn pháo từ trên trời giáng xuống xung quanh chiếc xe.

      Còi cảnh báo trong xe không ngừng vang lên.

Người trung niên vẫn vững vàng lái xe né tránh từng đầu đạn pháo.

      Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn giữ bình tĩnh, dường như anh đang ở Yến Đô chứ không phải chiến trường ngoài biên giới.

      Mười phút sau, rốt cuộc đạn pháo cũng dừng lại, chiếc xe lại quay về tuyến đường bình thường.

      Dương Thanh nhìn qua cửa kính xe, trông thấy rất nhiều cảnh vật quen thuộc, trong lòng không khỏi cảm thán.

      Lần đầu tiên bước vào chiến trường, anh vẫn còn là một kẻ hèn nhát, nếu gặp phải trận chiến vừa rồi chắc đã sợ tè ra quần.

      Bây giờ đối với anh nó chỉ như trò trẻ con.

      “Tướng quân, phía trước có một căn cứ của Hồng Trần”.

      Nửa tiếng sau, người trung niên lên tiếng nhắc nhở.

      Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, nghiến răng nói: “Bắt đầu tiêu diệt Hồng Trần từ bây giờ!”  
      Người trung niên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhận được mệnh lệnh phải đưa Dương Thanh đi tìm các căn cứ của Hồng Trần.

      Sau khi nghe anh nói muốn tiêu diệt Hồng Trần, ông ta lo lắng nói: “Tướng quân, ngài muốn tiêu diệt Hồng Trần không cần phiền phức vậy đâu.

Đạn pháo của chiến vực mình có thể khóa chặt căn cứ của Hồng Trần.

Mười ba đầu đạn pháo đủ để Hồng Trần hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này”.

      Đây là sự tự tin, cũng thể hiện được sức mạnh của chiến vực Chiêu Châu.


      Dương Thanh lắc đầu: “Tôi muốn tự tay hủy diệt Hồng Trần!”  
      Mối thù giữa anh và Hồng Trần không phải mới ngày một ngày hai.

      Lúc anh còn chưa bước vào Yến Đô đã bị sát thủ Hồng Trần để mắt tới.

Tới nay Hồng Trần đã nhiều lần phái sát thủ tới giết anh.

      Chỉ là lần nào sát thủ cũng phải bỏ mạng trong tay anh.

      Anh không ngờ lần này, Hồng Trần lại phái sát thủ Thần Cảnh trung kỳ tới Yến Đô, khiến Ảnh Vệ tổn thất nặng nề, đến cả thủ lĩnh của Ảnh Vệ là Mã Siêu cũng bị bắt đi.

      Đây đúng là đang khiêu khích anh.

Không tự tay tiêu diệt Hồng Trần, anh không thể an tâm được.

      Bây giờ tình hình ở Yến Đô vô cùng căng thẳng, Hoàng tộc liên tiếp kéo quân tới, cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành cũng rục rịch.

      Nếu sát thủ Hồng Trần lại xuất hiện trong cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, không nhắm thẳng vào anh mà bắt người bên cạnh anh đi như lần này, anh sẽ không thể tha thứ.

      Không bằng sớm ngày diệt trừ Hồng Trần.

      “Dừng xe!”  
      Trông thấy sắp tới căn cứ đầu tiên của Hồng Trần, Dương Thanh bỗng ra lệnh.

      Người
chien-than-o-re-1180-0.jpg

Bình Luận (0)
Comment