Chiến Thần Ở Rể

Chương 1329


Lúc này Dương Thanh cực kì bá đạo, thẳng thừng yêu cầu ba vị Vương của Liên minh Vương tộc tới gặp mình, Lục Nguyên Thông sợ tới suýt khóc.

      "Cháu trai à, cháu hẳn không biết, thế lực sau lưng Trương Quỳnh chính là ba Vương tộc nằm trong năm Vương tộc lớn nhất của Chiêu Châu này, hiện bọn họ đã hợp thành Liên minh Vương tộc".

      "Trong khắp Chiêu Châu, thực lực của Vương tộc chỉ đứng sau Hoàng tộc thôi đấy!"  
      "Ông biết cháu có lai lịch hơn người, nhưng mấy vị đại nhân kia đã chỉ đích danh muốn gặp cháu, bọn họ là ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đấy!"  
      "Cháu có biết vị trí của bọn họ ở Chiêu Châu này là như thế nào không? Bọn họ là chủ của Vương tộc, chiếm cứ cả một tòa thành chứ chẳng phải người thường đâu!"  
      Lục Nguyên Thông đau khổ cầu khẩn, vẻ mặt đáng thương: "Cháu trai, coi như ông xin cháu, cháu đi với ông ra gặp bọn họ đi, nếu không nhà họ Lục sẽ thực sự bị hủy diệt mất thôi!"  
      "Cầu xin cháu nể tình nhà họ Lục có ơn cứu mạng cháu, giúp nhà ông lần này đi, được không?"  
      Chớ thấy Lục Nguyên Thông cầu xin thảm thiết thế mà thấy đau lòng giùm lão, Dương Thanh biết rõ, Lục Nguyên Thông đang muốn anh đi chịu chết thay để giảm lửa giận của Liên minh Vương tộc kia.

      "Ông chủ Lục, người cứu cháu là Tinh Tuyết và Thiên Thiên, không liên quan gì đến nhà họ Lục ông cả".

      Dương Thanh lạnh lùng nói: "Cháu chỉ nói một lần nữa, nếu bọn họ muốn gặp cháu thì bảo bọn họ tự lăn tới đây".

      "Mày..."  
      Rốt cuộc, Lục Nguyên Thông cũng không nhịn nổi nữa bèn dữ dằn quát lớn: "Ranh con, mày đừng tưởng có chút thực lực là có thể muốn làm gì thì làm".

      "Lần này, người muốn gặp mày chính là các vị Vương của Liên minh Vương tộc, mày còn dám bảo bọn họ tự tới gặp, thật đúng là chán sống!"  
      "Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ giúp mày một tay, để tao đi nói lại với họ, cho họ biết mày ngông cuồng cỡ nào!"  
      Dứt lời, lão hầm hầm bỏ đi.

      Lục Nguyên Thông vừa nhấc chân đi, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên lập tức nóng ruột.

      "Anh đi mau đi, tranh thủ lúc bọn họ còn chưa tới, anh vẫn còn cơ hội trốn đi".

      Lục Tinh Tuyết cầm tay Dương Thanh, kích động nói.


      Mục Thiên Thiên cũng lộ vẻ sốt ruột, khuyên bảo: "Anh chịu khó nghe chị Tinh Tuyết, mau rời khỏi đây đi, Vương tộc rất mạnh, người thường như chúng ta không thể nào đối phó được đâu".

      Dương Thanh khẽ lắc đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm về một phía, nói: "Nếu anh rời khỏi đây, các em đều sẽ phải chết.

Yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào gây thương tổn cho các em".

      Anh đã cảm nhận được sự dao động của những hơi thở võ thuật rất mạnh từ bên ngoài.

Nhưng tất nhiên, nói mạnh chỉ là so với các cao thủ bình thường mà thôi, nếu so với anh thì có gộp sức mạnh của tất cả những người đó lại cũng không thể động tới một sợi tóc của anh.

      Nói gì thì nói, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều có ơn với anh, trong tình huống này mà rời khỏi đây sẽ là hại hai người họ.

      Lúc này, Lục Nguyên Thông đã xông ra ngoài, quỳ trước mặt ba vị Vương, cầu xin: "Thưa các vị đại nhân, thằng ranh kia không chịu nghe tôi, nó nói, các vị muốn gặp nó thì tự lăn đến đó".

      "Cái gì?"  
      Mã Vương nổi giận đùng đùng, quát: "Khốn kiếp, nó muốn chết rồi sao?"  
      Tiết Vương và Bạch Vương cũng sa sầm mặt xuống, với thân phận của bọn họ lúc này, tuy không thể so sánh với người của Hoàng tộc nhưng ở một Ninh Châu nho nhỏ, trong một gia tộc cỏn con lại có người dám đối xử với họ như thế thì thật không thể chịu được.

      "Để tôi đi giết thằng ranh kia!"  
      Mã Vương hầm hừ nói, sau đó cất bước muốn đi tìm Dương Thanh tính sổ.

      "Chờ chút!"  
      Bạch Vương quát gọi lại: "Nếu muốn đi, chúng ta cùng đi".

      Tiết Vương gật đầu, híp mắt nói: "Tôi thật muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám bảo chúng ta lăn tới gặp nó".

      "Dẫn đường đi!"  
      Bạch Vương ra lệnh, Lục Nguyên Thông vội vàng đi trước dẫn đường.


      Mặc dù vẫn hơi lo lắng về vị cao thủ thần bí của nhà họ Lục liệu có lai lịch lớn thế nào, nhưng dù sao bọn họ cũng là chủ của các Vương tộc, bị làm nhục thế này quả thật rất mất mặt.

      Dương Thanh vẫn bình thản ngồi đợi trong nhà Lục Tinh Tuyết, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên vẫn không ngừng khuyên bảo anh đi mau.

      "Người tới rồi, giờ có muốn đi cũng không đi được đâu".

      Dương Thanh bỗng nói.

      "Bọn họ tới rồi?"  
      Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều giật nảy mình.

      "Rầm!"  
      Một giây tiếp theo, một tiếng động lớn vang lên, cửa chính của biệt thự bị đá văng.

      "Thưa các vị đại nhân, thằng ranh ngông cuồng kia đang ở trong này ạ!"  
      Ngay sau đó, giọng nói của Lục Nguyên Thông vang lên ngoài cửa.

      "Tôi muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào lại dám lớn lối đến mức muốn ba vị Vương chúng tôi lăn tới gặp mặt!"  
      Mã Vương dẫn đầu đoàn người bước vào nhà.

      Nhưng lão ta vừa mới xông vào phòng khách đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi trên sofa, bình thản nhìn về phía mình.

      Thấy rõ gương mặt đó, chân Mã Vương lập tức cứng đờ, sợ hãi tột cùng, thân thể cũng run lên lẩy bẩy như không thể khống chế.

      "Mã Vương, ông làm sao thế? Chớ có cản đường, đi nhanh lên!"  
      Tiết Vương bất mãn nói, sau đó lướt qua bên cạnh Mã Vương tiến vào.


      "Mã Vương..."  
      Tiết Vương còn đang muốn nói gì đó, mắt cũng đã thấy rõ gương mặt Dương Thanh.

      Trong một tích tắc, Tiết Vương cảm thấy như vừa bị sét đánh trúng đầu, toàn thân cứng đờ, không thể nhấc chân.

      "Các ông đứng ngẩn ra đó làm gì?"  
      Lúc này, Bạch Vương cùng bước vào, nhìn Mã Vương và Tiết Vương đứng ngây người tại chỗ, nghi hoặc hỏi.

      Lục Nguyên Thông còn nịnh nọt nói: "Thưa Bạch Vương đại nhân, đây chính là thằng ranh không biết trên dưới dám bảo các vị lăn tới gặp nó đấy ạ".

      "Nó chỉ là một thằng vô dụng được cháu gái tôi cứu về mà thôi, ngài không cần nể mặt chúng tôi làm gì, có giết nó cũng không liên quan gì đến nhà chúng tôi đâu ạ".

      Bạch Vương cười nhạt một tiếng: "Thế hả?"  
      Nhìn theo tay Lục Nguyên Thông chỉ, lão ta thấy một bóng người quen thuộc, lập tức, nụ cười như đóng băng lại trên mặt lão ta, một cảm giác lạnh lẽo khủng bố từ gót chân chầm chậm leo thẳng lên đỉnh đầu Bạch Vương.

      "Cậu...!Cậu Thanh!"  
      Bạch Vương sợ đến sắp khóc, lão ta nhìn Dương Thanh như vừa nhìn thấy quỷ.

      Mới trước đó bọn họ còn đang nói với nhau, trừ Dương Thanh ra, trước nay chưa từng thấy vị cao thủ nào chưa tới ba mươi đã có thể bước vào cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.

      Vốn còn tưởng sắp được thấy vị thiên tài võ thuật thứ hai trên đời, nào ngờ vị thiên tài võ thuật này lại chính là Dương Thanh.

      "Bạch Vương, các ngài mau giết nó đi ạ, không cần nể mặt nhà họ Lục chúng tôi đâu, thằng ranh này dám ỷ vào thực lực cao cường mà ngang ngược làm xằng làm bậy trong nhà chúng tôi, tôi đã chướng mắt với nó lâu nay".

      Lục Nguyên Thông vẫn chưa nhận ra ba vị Vương đang sợ hãi thế nào, còn luôn miệng chỉ trích Dương Thanh.

      Vừa thấy ba người kia, Dương Thanh lập tức nhíu chặt mày, không biết vì sao, anh cứ có cảm giác mình đã từng quen biết ba người đó.

      Người khác có thể không nghe ra, nhưng vừa rồi anh nghe rõ mồn một, lão già Bạch Vương kia vừa gọi anh là "cậu Thanh".

      Mình tên là Thanh sao?  
      Thấy Dương Thanh chỉ nhìn mình không nói câu nào, ba vị Vương đều có cảm giác bị một áp lực cực lớn đè lên trái tim.


      Từ lần trước, khi tổ chức cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô, bọn họ tính tới Yến Đô tính tranh cướp quyền thừa kế Đế Thôn, nhưng lại nghe nói Dương Thanh đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà không bại, bọn họ đã hoàn toàn gạt bỏ lòng hận thù Dương Thanh rồi.

      Chớ nói gì đến cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chỉ một cao thủ mới bước vào Thần Cảnh thôi cũng đều có thể dễ dàng tiêu diệt Liên minh Vương tộc này.

      "Bịch!"  
      "Bịch!"  
      "Bịch!"  
      Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của nhà nhà họ Lục, Bạch Vương, Tiết Vương và Mã Vương đều quỳ hai gối xuống đất.

      "Cậu Thanh, chúng tôi không biết cậu đang ở đây, không có ý dám mạo phạm thần uy của cậu, xin cậu thứ tội!"  
      "Thưa cậu Thanh, chúng tôi biết tội rồi, thực sự biết tội rồi ạ, chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ cút khỏi Ninh Châu ngay bây giờ".

      "Không chỉ cút khỏi Ninh Châu, chúng tôi có thể về ngay Vương thành của chúng tôi, thề không bao giờ bước chân ra khỏi Vương thành nữa, chỉ cầu xin cậu Thanh có thể tha cho chúng tôi một lần".

      Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đều đồng thanh cầu xin, ai nấy đều sợ hãi ra mặt.

      Ầm!  
      Cảnh tượng này khiến những kẻ còn lại đều sợ ngây ra.

      Lục Nguyên Thông còn đang hăng say chỉ trích Dương Thanh, tính đẩy Dương Thanh ra gánh lửa giận của ba vị Vương thay cho gia tộc mình, thấy thế bèn trợn to mắt nhìn, vẻ mặt không sao tin nổi.

      Lục Xuyên cũng trợn trừng hai mắt, tưởng mình đang nằm mơ.

      Đối với họ, Vương tộc chẳng khác nào những gia tộc lớn chỉ có trong truyền thuyết, nhưng lúc này, những vị đứng đầu các gia tộc lớn trong truyền thuyết ấy lại đang quỳ dưới chân Dương Thanh, khẩn khoản cầu xin.

      Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng mở to mắt nhìn, há hốc miệng vì quá khiếp sợ.

      Thấy ba vị Vương như vậy, đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một tia mừng rỡ tột cùng, bọn họ nhận ra mình, vậy chẳng phải anh sắp có thể biết được thân phận của mình rồi?  
      "Các người nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi là ai?"  
      Dương Thanh nhìn ba vị Vương quỳ dưới chân mình, kích động hỏi.

      

Bình Luận (0)
Comment