Chiến Thần Ở Rể

Chương 1351


Nhìn dấu tay trên bàn họp, đám giám đốc điều hành sợ mất mật, nét mặt của ai cũng đầy hãi sợ.

Những tay giám đốc đi theo Hoàng Lỗi càng kinh hoàng hơn, thân thể run rẩy không kìm lại được.

Họ đều là người bình thường, chưa từng chính mắt nhìn thấy sức mạnh của người luyện võ.

Mà nếu để họ được chứng kiến sức mạnh chân chính của anh thì có khi còn sợ hơn.

"Dương Thanh, mày đúng là ngông cuồng!"  
Giữa lúc đó, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa phòng họp.

Một người trung niên đi vào, sau lưng còn có một ông lão tóc hoa râm.

Người trung niên vừa lên tiếng là Hoàng Lỗi, Dương Thanh vừa nhìn đã nhận ra.

Còn ông lão tóc bạc sau lưng ông ta thì mang trên mình khí thế của một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.

Rõ ràng ông lão này là người của nhà họ Tưởng ở Hoàng thành Long, nếu không thì một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong không thể đi theo sau Hoàng Lỗi như tùy tùng thế được.

"Có tôi ở đây, không ai có thể đuổi mọi người đi!"  
Hoàng Lỗi nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh, hiển nhiên ông ta nói câu này với những giám đốc điều hành đã chọn theo mình.

"Hoàng Lỗi!"  
Lạc Bân giận dữ quát: "Ông có biết mình đang nói gì không?"  
"Ông câm miệng lại cho tôi!"  
Hoàng Lỗi nói: "Đừng nghĩ rằng Dương Thanh đã quay lại là có thể ra mặt giúp ông.

Để ông đây nói cho mà nghe, Dương Thanh không về thì còn sống, tới đây thì chết chắc rồi!"  
"Hiện giờ cả Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều đang đuổi bắt cậu ta, có lẽ người của hai Hoàng tộc lớn này đã hay tin, đang trên đường tới tập đoàn Nhạn Thanh cũng nên".


Dương Thanh không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn Hoàng Lỗi như một tên hề.

Thấy ông ta xuất hiện, những giám đốc điều hành định ra ngoài đều dừng lại, khiêu khích nhìn Dương Thanh.

Anh không hề quan tâm đến những người thấp kém kia, híp mắt nhìn Hoàng Lỗi, nói: "Cho dù Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp tới đây cũng không làm gì được tôi, huống chi là ông".

Bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, người Hoàng Lỗi run lên.

Nhưng nghĩ đến việc nhà họ Tưởng đã hứa hẹn sẽ cho mình một số lợi ích, nỗi sợ hãi trong lòng ông ta lập tức tan thành mây khói.

"Dương Thanh, mày đúng là gan to bằng trời, lời lẽ ngông cuồng thế này mà cũng dám nói ra.

Mày chết chắc rồi!"  
Hoàng Lỗi trêu cợt nói.

"Bớt nói nhảm, để lại lời trăng trối đi, tôi sẽ tiễn ông lên đường!"  
Dương Thanh lạnh giọng nói.

"Ha ha!"  
Hoàng Lỗi cười phá lên: "Dương Thanh, mày đúng là không biết trời cao đất dày, nghĩ mình là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh nên có thể vênh váo trước mặt tao à?"  
"Ông đây nói cho mày biết, bây giờ tao đang đại diện nhà họ Tưởng của Hoàng thành Long đến đây đàm phán với mày".

"Tao cho mày một tỷ, giao tập đoàn Nhạn Thanh ra đây, mày còn có thể cầm số tiền lớn này để chơi bời.

Nếu không, đừng nói là một tỷ, để cái mạng mày ở lại đây luôn đi!"  
Ông ta vừa nói xong thì cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong sau lưng đột nhiên tiến lên một bước, khí thế bùng nổ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đang ở trong phòng họp đều cảm giác được áp lực cực mạnh kia, mặt mày ai nấy đều tái mét.

"Biết ông ấy là ai không?"  
Hoàng Lỗi kiêu căng nói: "Ông ấy là cao thủ của nhà họ Tưởng, có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong lận đấy.

Kể cả người đứng đầu của các Vương tộc ở Chiêu Châu cũng chỉ đang ở Vương Cảnh đỉnh phong mà thôi".

"Dương Thanh, tao cho mày một phút đồng hồ, nếu mày chịu giao tập đoàn Nhạn Thanh ra thì nhà họ Tưởng sẽ cho mày một tỷ, không thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!"  
Sắc mặt Lạc Bân lập tức thay đổi, đứng trước mặt Dương Thanh, căm tức quát: "Ông dám!"  
Lạc Bân chỉ biết Dương Thanh rất có thực lực, rốt cuộc mạnh đến đâu thì ông ta không rõ.

Nhưng ông lão đang đứng bên cạnh Hoàng Lỗi lại cho ông ta áp lực rất lớn.

Lúc này, trong lòng Lạc Bân chỉ có một suy nghĩ, đó là dù có chết cũng phải chết trước Dương Thanh.

Thấy hành động này của Lạc Bân, Dương Thanh rất cảm động.

"Chỉ là một con kiến Vương Cảnh đỉnh phong mà cũng dám lên mặt với tôi?"  
Anh lạnh lùng cười, tư thế ngồi vẫn vững như núi.

"Mày chán sống rồi đúng không!"  
Cao thủ nhà họ Tưởng nghe thấy câu nói của Dương Thanh thì nổi cơn thịnh nộ, lao đến trước người anh rồi tung một cú đấm.


"Ha ha, chủ tịch của mấy người chết chắc rồi!"  
Hoàng Lỗi cười sằng sặc như đã thấy hình ảnh Dương Thanh bị người của nhà họ Tưởng đấm cho vỡ đầu.

"Chủ tịch!"  
Lạc Bân liều lĩnh xông lên, định chặn đòn tấn công cho Dương Thanh.

Nét mặt của những giám đốc kia đều cực kỳ hốt hoảng.

"Cút!"  
Khi cú tấn công của cao thủ nhà họ Tưởng sắp chạm đến, Dương Thanh đột nhiên gầm một tiếng.

Khí thế kinh khủng nháy mắt bộc phát ra.

Một chữ "Cút" như tiếng sấm rền vang lên trong đầu của ông lão kia.

"Phụt!"  
Trước ánh nhìn bàng hoàng của mọi người, cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của nhà họ Tưởng hộc máu, bay thẳng ra ngoài phòng họp như diều đứt dây, nặng nề đập vào bức tường ở ngoài hành lang rồi rơi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu.

Tình trạng rất thảm thương.

Ầm!  
Giờ phút này, ai nấy đều khiếp sợ!  
Tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn Dương Thanh, Hoàng Lỗi cũng trợn trừng hai mắt.

Chính mắt họ đã nhìn thấy cao thủ nhà họ Tưởng lao đến trước mặt Dương Thanh, nhưng chưa kịp làm gì, thậm chí Dương Thanh cũng không ra tay, chỉ quát lớn một từ "cút" mà đã bay ra ngoài.

"Ông ta, chết rồi!"  
Lúc này, một giám đốc điều hành nhìn ông lão chết không nhắm mắt kia, nét mặt đầy sợ hãi.

"Gì cơ?"  
"Chết rồi?"  
"Không!"  
Sau một lúc thẫn thờ, Hoàng Lỗi khó tin hét lên: "Không thể nào! Sao lại vậy được?"  
"Ông Trương là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của nhà họ Tưởng cơ mà, sao có thể bị giết được?"  
Hoàng Lỗi như hóa điên xông tới trước mặt cao thủ nhà họ Tưởng, xác nhận được cao thủ vô cùng hùng mạnh trong mắt mình đã chết thật rồi.


Đã thế còn là bị một chữ giết chết.

"Bịch!"  
Hoàng Lỗi lập tức quỳ hai gối xuống đất, lê lết đến dưới chân Dương Thanh, sợ hãi cầu xin: "Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi".

"Bọn họ uy hiếp tôi phải phản bội cậu, nếu không sẽ giết tôi".

"Chủ tịch à, tôi cũng là bị ép buộc, bất quá nên mới làm vậy thôi! Xin chủ tịch hãy tha mạng cho tôi, sau này tôi không dám nữa đâu".

Dương Thanh lạnh lẽo nhìn ông ta, nói: "Tôi đã nghĩ ông bị uy hiếp đấy chứ.

Nếu vừa rồi ông không vênh váo như thế thì tôi đã cho một con đường sống rồi".

"Còn bây giờ, ông chỉ có thể đi chết thôi!"  
Dứt lời, Dương Thanh búng tay, cây bút ký tên trong tay nháy mắt đâm thủng cổ họng của Hoàng Lỗi.

Giờ phút này, cả căn phòng đều lặng như tờ!  
Họ đều là giám đốc điều hành của tập đoàn, mỗi ngày đều chỉ tiếp xúc với những gì liên quan đến kinh doanh buôn bán, tuy có biết đến các cao thủ luyện võ nhưng không mấy ai từng trực tiếp gặp mặt.

Hôm nay được thấy tận mắt, chính tai nghe, cảnh tượng này gần như làm cho cả đám đều choáng váng.

"Phịch!"  
"Bịch!"  
...! 
Những giám đốc điều hành đi theo Hoàng Lỗi lập tức quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, thấp thỏm nói: "Chủ tịch, chúng tôi biết lỗi rồi, xin cậu hãy bỏ qua cho chúng tôi..."  
Khuôn mặt Dương Thanh không có cảm xúc nào: "Sáng sớm ngày mai, tôi muốn các ông giao lại tất cả công việc của mình.

Nếu để tôi biết ai dám lấp liếm hay bán thông tin của công ty đi, tôi nhất định sẽ tự tay giết các ông!"  

Bình Luận (0)
Comment