Chiến Thần Ở Rể

Chương 1511

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dương Thanh thật sự rất tò mò về thân phận của cụ Đổng.

Sở dĩ anh muốn hỏi thân phận cũng là để về sau có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay.

Hai anh em nhà họ Tống liếc nhau, Tống Tả mở miệng nói: “Ông ấy là một ẩn sĩ mà chúng tôi vô tình gặp trước đó, đại khái là vào mười năm trước.

Khi đó ông ấy chỉ mới có thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thôi, không ngờ mới mười năm ngắn ngủi đã có thể mạnh đến mức như vậy’’.

Nghe lão ta nói xong, trên mặt Dương Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Từ khi bước vào Siêu Phàm Cảnh thì rất khó để đột phá cảnh giới, thực lực càng mạnh thì càng khó đột phá hơn.

Thậm chí có rất nhiều người bước được vào Siêu Phàm Cảnh, cuối cùng cả đời thực lực cũng chỉ dừng ở mức Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.

Vậy mà trong mười năm cụ Đổng có thể từ Siêu Phàm Lục Cảnh đột phá đến gần Siêu Phàm Bát Cảnh, tốc độ này quả thật là nhanh vô cùng.

“Có lẽ cảnh giới của ông ấy là Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

Tống Tả bỗng nhiên nói tiếp.

Dương Thanh nhẹ gật đầu, hoàn toàn có khả năng đó.


Người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp cũng có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng chỉ là mới đột phá lên cảnh giới này mà thôi.

Cụ Đổng có thể khiến người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm nhận được uy lực, điều đó chỉ chứng tỏ tu vi của ông ấy cao hơn chứ chưa hẳn có thể đột phá tới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh là tồn tại mà được cả những gia tộc Cổ Võ lánh đời xem như những người đứng đầu xuất chúng.

“Chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn.

Nếu như người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp bỗng nhiên lật mặt thì e rằng chúng ta chỉ có một con đường chết”, Tống Hữu lên tiếng nhắc nhở.

“Đi thôi!”  
Ba người không do dự tiến thẳng tới sân bay quốc tế trong Hoàng thành Diệp, những cao thủ của nhà họ Lý cũng nhanh chóng rời đi.

Ba giờ sau, máy bay chậm rãi đáp xuống Hoàng thành Thượng Quan.

“Cậu Thanh, cậu không sao chứ?”   
Lý Trọng đưa Dương Thanh đến nhà họ Lý rồi sắp xếp cho anh một tòa trong khu dinh thự.

Lão ta nhìn thương thế trên người Dương Thanh, lo âu hỏi.

Anh lắc đầu, áy náy nói: “Tôi thật lòng xin lỗi.

Vốn dĩ muốn để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, không nghĩ rằng người bảo vệ của họ lại mạnh đến như vậy”.

Lý Trọng vội vàng lắc đầu: “Cậu Thanh quá lời.

Cậu dẫn dắt chúng tôi đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp là chúng tôi đã biết ơn lắm rồi, sao có thể trách móc cậu được chứ?”  
Lần này, Lý Trọng thật sự muốn để nhà họ Lý đi theo Dương Thanh.

Lúc còn ở trên đỉnh Hoàng Sơn trong Hoàng thành Diệp, lão ta đã được tận mắt nhìn thấy thực lực của anh mạnh bao nhiêu.

Nếu không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thì nhà họ Lý đã có thể thay thế Hoàng tộc họ Diệp rồi.

Lý Trọng vô cùng có lòng tin với Dương Thanh.

Mấu chốt là anh còn trẻ như vậy mà đã có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, qua mấy năm nữa, có lẽ người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp chỉ có một kết cục là bại trận mà thôi.

Tuy Lý Trọng không trách móc gì nhưng Dương Thanh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.


Lần này là trách nhiệm của anh.

Nếu anh không ngạo mạn, chưa hiểu rõ thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mà đã dẫn dắt các cao thủ trong nhà họ Lý đi tấn công Hoàng tộc họ Diệp thì chuyện đó đã không xảy ra.

Cũng may nhà họ Lý không có ai bị giết.

“Cậu Thanh, cô Uyển và cô Lâm tới muốn gặp cậu!”, đúng lúc này, một người giúp việc trong nhà họ Lý đi tới báo tin.

Dương Thanh do dự một chốc mới mở miệng nói: “Cho họ vào đi!”  
Ban đầu anh định ra gặp nhưng dù sao cũng đang bị thương nặng, toàn thân đều là vết máu, quả thực trông vô cùng thê thảm.

Dương Thanh không muốn làm Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm lo lắng, thế nhưng bây giờ mình đã thành ra như vậy rồi, chỉ có thể nhờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị thôi  
Nhìn anh thì có vẻ rất thảm nhưng thực chất những vết thương bên ngoài không tính là gì, nghiêm trọng hơn phải nói đến nội thương.

Do cưỡng chế tiến vào trạng thái cuồng hóa nên đã tạo ra thương thế cực lớn cho lục phủ ngũ tạng, tốc độ hồi phục vô cùng chậm.

Dựa theo tốc độ tự chữa lành của cơ thể thì sợ là một năm sau Dương Thanh cũng chưa chắc có thể khôi phục được.

Phút chốc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đã đi tới phòng của Dương Thanh, trong ngực Ngải Lâm còn ôm Mã Tĩnh An - con trai của cô ấy.

Hai cô gái vừa nhìn thấy toàn thân Dương Thanh đều là vết thương thì sợ tới mức ngây người.

“Anh Thanh, làm sao vậy? Sao anh lại bị thương nặng như vậy?”   
Phùng Tiểu Uyển trông thấy bộ dạng của Dương Thanh, không nén được òa khóc.

Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ bừng, nói: “Chúng tôi thật vô dụng, chuyện gì cũng đặt hết lên vai một mình cậu”.

Dương Thanh vội vàng nói: “Chị Lâm, chị đừng nói như vậy”.


Dứt lời anh lại nhìn Phùng Tiểu Uyển, an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng lo lắng.

Thân thể của anh thế nào anh là người rõ nhất, chút thương tích này không tính là gì đâu”.

Phùng Tiểu Uyển không để ý đến lời giải thích của Dương Thanh mà đặt tay mình lên cổ tay của anh để bắt mạch, một phút sau mới rút tay về.

“Tiểu Uyển, vết thương của cậu ấy thế nào rồi?”, Ngải Lâm sốt sắng hỏi.

Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển ửng đỏ, nức nở nói: “Bị thương nặng lắm, nếu tố chất cơ thể của anh ấy không cao thì những vết thương ấy đã lấy mạng anh ấy rồi”.

“Nghiêm trọng như vậy sao?”, Ngải Lâm thẫn thờ hỏi.

Dương Thanh vừa cười vừa nói: “Tiểu Uyển à, em đừng hù dọa chị Lâm chứ.

Mặc dù thương thế của anh cũng nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi không có cách nào để chữa trị mà.Với y thuật của em thì hẳn rất dễ chữa cho anh chứ?”   
Dương Thanh nặng nề hỏi: “Tiểu Uyển, em cứ yên tâm điều trị cho anh đi, anh nhất định sẽ không sao đâu”.

Thế nhưng anh vừa dứt lời đã cảm giác lồng ngực co thắt dữ dội, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

chien-than-o-re-1511-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment