Chiến Thần Ở Rể

Chương 1529


Thượng Quan Hoàng cũng rơi vào tình thế khó xử.

Dù sao Lý Giang Hùng cũng là chủ gia tộc họ Lý, hơn nữa, còn do Lý Trọng phái tới gặp Dương Thanh, bất kể thế nào, nếu không cho lão ta gặp Dương Thanh thì nói ra cũng rất khó coi.

"Nếu ông ta muốn gặp thì cứ để ông ta tới một chuyến đi!"  
Trầm mặc hồi lâu, Thượng Quan Hoàng mới cất lời.

Lão ta quả thật không có lí do gì để ngăn trở, nếu cố tình cản lại thì không chỉ làm mất lòng nhà họ Lý mà còn có thể khiến Dương Thanh không vui.

Thượng Quan Hoàng lại bổ sung: "Nhưng con phải tự mình đi theo, xem rốt cuộc ông ta định nói gì với Dương Thanh".

"Vâng, thưa phụ hoàng!"  
Thượng Quan Tử Khiêm quay người đi khỏi đó.

Khi thấy Thượng Quan Tử Khiêm quay về, Lý Giang Hùng cười hỏi: "Tam hoàng tử, Hoàng Chủ có đồng ý cho tôi gặp cậu Thanh không?"  

Thượng Quan Tử Khiêm cười cười, nói: "Để tôi đưa ông chủ Lý tới gặp cậu ấy".

Chỉ lát sau, hai người đã đi tới nơi ở của Dương Thanh, Thượng Quan Tử Khiêm thận trọng tiến lại gần, e dè gõ cửa phòng Dương Thanh, nói: "Cậu Thanh, ông chủ Lý tới, nói là cậu có để quên đồ vật quan trọng ở nhà họ Lý, hôm nay ông ấy đưa tới cho cậu".

Ngay sau đó, Lý Giang Hùng cũng lên tiếng: "Cậu Thanh, cậu xem, tôi có thể mang đồ vào trả lại cậu không?"  
Dương Thanh đang tu luyện trong phòng, nghe thấy Thượng Quan Tử Khiêm nói thế bèn chậm rãi mở mắt, mặt thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

Đương nhiên anh biết rõ mình không để quên thứ gì ở nhà họ Lý, vậy thì, Lý Giang Hùng nói thế là có ý gì?  
"Để ông chủ Lý vào đi!", Dương Thanh nói vọng ra.

Cửa phòng mở ra, Lý Giang Hùng và Thượng Quan Tử Khiêm cùng đi vào.

Dương Thanh liếc nhìn Thượng Quan Tử Khiêm, lên tiếng: "Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với ông chủ Lý, mời Tam hoàng tử cứ đi trước đi!"  
Thượng Quan Tử Khiêm sửng sốt, Thượng Quan Hoàng đã căn dặn ông ta phải ở lại bên cạnh xem bọn họ định nói gì, nhưng không ngờ, Lý Giang Hùng còn chưa lên tiếng, Dương Thanh đã thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.

"Việc này..."  
Thượng Quan Tử Khiêm thoáng do dự, nói: "Cậu Thanh, dù sao sức khỏe của cậu cũng mới hồi phục, phụ hoàng tôi không yên tâm lắm, có dặn tôi phải ở bên cạnh chăm sóc cậu".

Lý Giang Hùng lẳng lặng nở nụ cười, sao lão ta lại không hiểu được những lời bóng gió của Thượng Quan Tử Khiêm chứ?  
Dương Thanh hơi nhíu mày, lộ vẻ không vui: "Sao thế? Tam hoàng tử đang lo ông chủ Lý sẽ làm hại tôi à?"  
Thượng Quan Tử Khiêm lập tức hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Đâu có, tôi xin đi ngay đây ạ!"  
Tuy Thượng Quan Hoàng đã bảo ông ta ở lại nghe xem Dương Thanh và Lý Giang Hùng nói gì, nhưng Thượng Quan Tử Khiêm lại không dám làm mất lòng Dương Thanh, dẫu sao, tu vi võ thuật của Dương Thanh đã khôi phục hay chưa, hiện còn không ai hay biết.

Thượng Quan Tử Khiêm đi khỏi, lát sau, Dương Thanh mới nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Giang Hùng, hỏi: "Ông chủ Lý muốn nói gì, hiện tại có thể nói được rồi đấy nhỉ?"                Lý Giang Hùng lại liếc mắt nhìn ra phía cửa, thấy xung quanh không có ai mới hạ giọng thật thấp, nói với Dương Thanh: "Cậu Thanh có biết chuyện Hoàng tộc họ Thượng Quan muốn kết thông gia với nhà họ Lý tôi rồi chứ ạ?"  
Dương Thanh không ngờ Lý Giang Hùng lại nhắc tới chuyện này, anh lạnh nhạt nhìn lão ta, hỏi: "Ông định nói gì?"  
Lý Giang Hùng vội vàng bảo: "Thực ra, đây là một cái bẫy, một cái bẫy do Thượng Quan Hoàng bày ra".

"Hử?"  

Dương Thanh lộ vẻ có hứng thú lắng nghe, anh nói: "Hãy nói rõ hơn đi."  
Lý Giang Hùng vội vàng thuật lại những lời phân tích của Lý Trọng cho Dương Thanh nghe, bao gồm cả chuyện Thượng Quan Tử Khiêm đích thân tới nhà họ Lý, chủ động đề nghị hai bên kết làm thông gia.

Lòng Dương Thanh hốt hoảng đến lạnh cả sống lưng, anh vẫn cho rằng, Thượng Quan Nhu bất đắc dĩ đồng ý tới làm dâu nhà họ Lý là để cứu mình, lại không ngờ, từ đầu đến cuối, chuyện này đều do Thượng Quan Hoàng chủ động đề nghị gả Thượng Quan Nhu tới nhà họ Lý.

"Cậu Thanh, tôi nói với cậu những điều này, có thể cậu không tin, nhưng tôi biết, cậu cực kì thông minh, chỉ cần phân tích một chút là có thể nhận rõ nguyên do chính trong chuyện này".

Lý Giang Hùng tiếp tục nói: "Ai cũng biết cậu Thanh đây là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu cậu đã biết chuyện này, nhất định sẽ ngăn cản hôn lễ của Thượng Quan Nhu trong ngày tổ chức".

"Nếu tôi đoán không sai, Hoàng tộc họ Thượng Quan đã cố ý tiết lộ tin tức cho cậu, nói rằng để cứu cậu ra khỏi nhà họ Lý nên Thượng Quan Nhu mới đồng ý về làm dâu nhà họ Lý tôi, đúng không ạ?"  
Dương Thanh âm thầm kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không biểu lộ bất cứ điều gì.

Nghe Lý Giang Hùng nói xong, anh cười lạnh một tiếng, bảo: "Cái này thì ông đoán sai rồi, không ai trong Hoàng tộc họ Thượng Quan nói với tôi rằng Thượng Quan Nhu đồng ý kết hôn với người nhà họ Lý chỉ để cứu tôi cả".

"Hiện giờ tôi chỉ là một kẻ bỏ đi, ngay cả nhà họ Lý cũng đã phản bội tôi thì sao Hoàng tộc họ Thượng Quan lại coi trọng tôi được chứ? Ông chủ Lý, ông nói cho tôi biết những chuyện này chẳng phải đang muốn tôi chống lại Hoàng tộc họ Thượng Quan à?"  
"Hiện tại tôi có thể nói cho ông hay, hai gia tộc các ông, muốn kết thông gia cũng được, không kết cũng thế, chẳng hề liên quan gì đến tôi, tuyệt đối đừng kéo tôi vào chuyện này.

Tôi chỉ là một kẻ vô dụng, không có tư cách động đến chuyện giữa hai gia tộc lớn của các ông đâu".

Lý Giang Hùng sửng sốt, vội vàng nói: "Cậu Thanh, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý ly gián hai bên, gây xích mích gì, mỗi câu tôi nói đều là thật đấy ạ".


Dương Thanh lạnh nhạt bảo: "Nếu nói xong rồi thì đi ra đi!"  
Dứt lời, Dương Thanh nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Dương Thanh không phải kẻ ngu, trước không thấy Thượng Quan Hoàng đến tìm mình, nay Lý Giang Hùng vừa gặp mình, Thượng Quan Hoàng liền vội vàng tới, nhất định là vì chuyện vừa rồi.

"Cậu Thanh, hôm nay tôi đến chỉ muốn nói với cậu một câu, bất kể khi nào, cậu sẽ luôn là khách quý của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi, Lý Giang Hùng có nói gì với cậu thì nhất định cậu cũng đừng nên tin lời ông ta", Thượng Quan Hoàng bỗng nói thẳng.

Dương Thanh cười nhẹ, nói: "Dĩ nhiên tôi sẽ tin tưởng Thượng Quan Hoàng Chủ rồi, hơn nữa, ông chủ Lý cũng không nói gì, chỉ mang đồ tới trả cho tôi, có thế thôi".

Thượng Quan Hoàng cười cười: "Thật sự chỉ có thế thôi sao?"  
Trong đáy mắt lão ta bất chợt toát ra vài tia sáng lạnh.



Bình Luận (0)
Comment