Chiến Thần Ở Rể

Chương 1880


Lúc trước khi ở Hoàng tộc họ Long, Long Hoàng dẫ nói cho ông ta bất đến lúc thay đổi mục tiêu bồi dưỡng rồi, ông ta còn không biết đó là ai, mãi đến khi Hoa Anh Kiệt về Yến Đô, ông ra mới biết Long Hoàng muốn bồi dưỡng người nào.

Không ai biết mấy chục năm trước Hoa Anh Kiệt cẫn chỉ là một thiên tài võ thuật nghèo túng, chính nhờ Long Hoàng giúp đơc nên Hoa Anh Kiệt mới xây dựng được Hiệp hội võ thuật, đồng thời phát triển tới quy mô như bây giờ.

Nhưng bây giờ hiệp hội võ thuật đã trãi rộng toàn thế giới, hơn nữa thực lực của Hoa Anh Kiệt cũng sâu không lường được.

Long Khoa bổng không biết nên báo chuyện Long HOàng muốn hiệp hội võ thuật phụctừng hoang tộc họ Long cho Hoa Anh Kiệt biết như thế nào đây.

“Long Hoàng bảo cậu đến tìm tôi, chắc không chỉ để thăm hỏi nhỉ? Có gì thì cứ nói thằng đi!”
Hoa Anh Kiệt bình tỉnh nói.

Nghe thấy Hoa Anh Kiệt nói thế, Long Khoa mới đáp: “Ông Hoa, chắc ông vẫn nhớ việc ông nội tôi giúp ông vào hơn bốn mươi năm nhỉ?”
Hoa Anh Kiệt gật nhẹ đầu, trong mắt còn có vẻ cảm kích, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Năm đó, nếu không nhờ Long Hoàng giúp đỡ, có lẽ đã không có Hoa Anh Kiệt ngày hôm nay rồi”.

“Cậu bảo Long Hoàng cứ yên tâm, tôi không phải loại vong ơn phụ nghĩa, nếu có ngày tôi nắm giữ được Đế Thôn, chắc chắn sẽ không quên Hoàng tộc họ Long”.


Nét mặt Long Khoa lập tức cứng đờ, vì Long Hoàng đã giao cho ông ta nhiệm vụ bảo Hiệp hội Võ thuật quy thuận Hoàng tộc họ Long, chứ không chỉ đòi hỏi chút lợi ích.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!
Nhưng câu nói này của Hoa Anh Kiệt đã chặn họng ông ta, Hoa Anh Kiệt nhớ ơn Long Hoàng, cũng sẽ báo đáp Long Hoàng, nhưng không bao giờ quy thuận Hoàng tộc họ Long hết.

“Sao thế? Long Hoàng còn bảo cậu chuyển lời gì nữa à?”
Hoa Anh Kiệt nhíu mày nhìn Long Khoa.

Khí thế trên người lão ta rất uy nghiêm, khiến Long Khoa cảm nhận được áp lực khổng lồ.

“Không! Không!”
Long Khoa lau mồ hôi lạnh trên trán, vội phủ nhận.

Khi ở mặt Hoa Anh Kiệt, ông ta cảm thấy mình như một đứa trẻ con, không thể chịu nổi áp lực từ Hoa Anh Kiệt.

Cho dù là ở mặt Long Hoàng, ông ta cũng chưa bao giờ thấy như thế.

Ông ta sợ sau khi ông ta nói rõ mục đích thật sự, Hoa Anh Kiệt sẽ giết ông ta.

“Nếu không có thì cứ quyết định thế đi, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, tôi sẽ giành vị trí quán quân, sau đó thừa kế Đế Thôn”.

Hoa Anh Kiệt ngạo nghễ nói: “Đến khi đó, tôi sẽ tuyên bố, Hoàng tộc họ Long là đồng minh của Hiệp hội Võ thuật”.

“Cảm ơn ông Hoa!”
Long Khoa vội nói rồi lập tức đứng dậy: “Ông Hoa, vậy tôi về
để báo tin tốt này cho bố tôi nhé”.


“Ừ!”
Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói.

Sau khi Long Khoa rời đi, một cao thủ bên cạnh Hoa Anh Kiệt mới hừ lạnh: “Hội trưởng, rõ ràng tên này chưa nói hết”.

“Ông ta cố tình nhắc đến chuyện cũ năm xưa, có lẽ muốn Hiệp hội Võ thuật phục tùng Hoàng tộc họ Long đấy”.

Hoa Anh Kiệt thản nhiên nói: “Không hổ là Long Hoàng, quả nhiên vẫn kiêu ngạo và ngang ngược như năm đó”.

“Nếu Hoàng tộc họ Long biết khó mà lui thì thôi, sau khi nắm giữ Đế Thôn xong, tôi sẽ tuyên bố tin Hiệp hội Võ thuật liên minh với Hoàng tộc họ Long”.

“Còn nếu họ không biết điều, muốn tôi dâng cả Hiệp hội Võ thuật lên chỉ bằng chút tình cảm năm đó thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lão ta vừa dứt lời, khí thế đáng sợ lập tức tràn ra từ người lão ta.

Lão ta không quên sự giúp đỡ của Long Hoàng năm đó, nhưng lão ta phải tự cố gắng thì mới được như ngày hôm nay.

Có thể nói, bây giờ Hiệp hội Võ thuật cũng không yếu hơn bất cứ Hoàng tộc nào.

Nếu Hoàng tộc họ Long chán sống thật, lão ta cũng không ngại điều chi nhánh của Hiệp hội Võ thuật ở các nơi trên thế giới về đối phó với Hoàng tộc họ Long.


Sau khi rời khỏi chi nhánh Chiêu Châu, Long Khoa gọi cho Long Hoàng.

“Bố, con xin lỗi, con đã khiến bố thất vọng rồi!”
Long Hoàng vừa nghe máy, Long Khoa lập tức xin lỗi ngay.

“Ông ta từ chối à?”
Long Hoàng lạnh lùng chất vấn.

Long Khoa vội nói: “Bố, con còn chưa mở lời, Hoa Anh Kiệt đã nói rõ, ông ta nhớ kỹ ân tình của bố năm đó, còn bảo sau khi thừa kế Đế Thôn xong, ông ta sẽ tuyên bố chuyện liên minh giữa Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long ạ”.

Nghe thấy thế, Long Hoàng im lặng một lúc lâu.

Mãi sau Long Hoàng mới lạnh lùng nói: “Giỏi cho Hoa Anh Kiệt, năm đó, nếu không có bố, ông ta sẽ được như ngày hôm nay ư?”.

Bình Luận (0)
Comment