Chiến Thần Ở Rể

Chương 200


Đám người nhà họ Trang đều hóa đá, không ngờ cao thủ nhà họ Mạnh trong mắt bọn họ lại bị người ta một dao lấy mạng.


Sao lại như vậy?

Trong đầu mọi người đều nảy lên cùng một suy nghĩ.


“Đối đầu với tôi còn có thể sống, đối đầu với cậu ấy chỉ còn đường chết!”

Tiền Bưu nhìn thi thể của Hồng Thiên Nhai, lạnh lùng để lại một câu.


Sau đó ông ta cất bước rời đi.


Nhưng vừa mới ra khỏi biệt thự, ông ta đã bị hơn chục họng súng đen ngòm chĩa vào đầu.


Ông ta cau mày nhìn Trang Kiến Thiết: “Từ khi tôi rời khỏi nơi đó đã bị người ta chĩa súng vào đầu vô số lần nhưng tôi vẫn sống sờ sờ, biết tại sao không?”

Trang Kiến Thiết chưa kịp đáp lại, ông ta đã nói tiếp: “Bởi vì bọn họ đều đã chết!”

Trang Kiến Thiết cảm thấy ánh mắt của Tiền Bưu như dã thú rình mồi, chỉ cần muốn là có thể giết chết lão ta.


Lão ta không biết Tiền Bưu không hề ung dung như bề ngoài, cơ bắp toàn thân căng cứng chuẩn bị chạy trốn.


Trên đời này có người né được đạn, nhưng không phải là ông ta.


Hiện giờ, ông ta chỉ có thể dọa nạt Trang Kiến Thiết, hy vọng có thể an toàn rời đi.


Người bị súng chĩa vào là Tiền Bưu nhưng đám người nhà họ Trang lại không dám thở mạnh.


Cảnh tượng Tiền Bưu đoạt mạng Hồng Thiên Nhai quá kinh dị, khiến bọn họ bị ám ảnh tâm lý.


“Lão Hồng là người nhà họ Mạnh, đến cả chủ gia tộc cũng phải tôn trọng.
Cậu giết lão Hồng thì chính là kẻ địch của nhà họ Mạnh!”

Trang Kiến Thiết cố gắng khống chế nỗi sợ, cắn răng nói.


Lão ta biết Tiền Bưu rất mạnh nhưng cũng không tin ông ta có thể thoát khỏi công kích của hơn mười tay súng.



Nếu người Tiền Bưu giết không phải là Hồng Thiên Nhai, có lẽ Trang Kiến Thiết sẽ không đắc tội ông ta.


Nhưng bây Hồng Thiên Nhai đã chết, nếu lão ta để Tiền Bưu bình yên rời đi thì sẽ phải chịu tội với nhà họ Mạnh.


Vậy nên lão ta nhất định không thể thả Tiền Bưu.


“Ông không muốn thả tôi đi sao?”

Ánh mắt Tiền Bưu dần trở nên nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí lạnh.


Trang Kiến Thiết có cảm giác, người đàn ông trước mắt phải trải qua sự rèn luyện như địa ngục mới có được khí thế mạnh mẽ như vậy.


Cùng lúc đó, Tiền Bưu đã dồn toàn bộ sức lực xuống chân.
Chỉ cần tình hình không ổn, ông ta sẽ lập tức chạy trốn.


Trang Kiến Thiết do dự không lên tiếng.


Một lúc sau, lão ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiền Bưu: “Cậu giết lão Hồng, chúng tôi không thể thả cậu đi.
Cậu phải đi tới nhà họ Mạnh với tôi giải thích rõ ràng!”

“Vậy thì nổ súng đi!”

Tiền Bưu dứt khoát nói: “Nhưng ông hãy nghĩ cho kĩ, nếu không giết được tôi thì người mất mạng sẽ là ông!”

Vết máu trên lưỡi dao kết liễu Hồng Thiên Nhai kia đã đông lại, dưới ánh đèn u ám trông càng đáng sợ.


Trang Kiến Thiết bị dao động, hiện giờ chỉ có duy nhất hai lựa chọn.


Một là lão ta ra lệnh nổ súng.
Nếu có thể giết được Tiền Bưu, nhà họ Trang sẽ an toàn.
Nếu không giết được, người chết sẽ là mình.


Hai là lão ta thả Tiền Bưu đi.
Nhưng một khi nhà họ Mạnh điều tra ra người thả Tiền Bưu là lão ta, nhất định nhà họ Trang sẽ bị hủy diệt.


Lựa chọn nào cũng dẫn tới cái chết.


“Bố không thể thả ông ta rời đi!”

Trang Thánh thấy Trang Kiến Thiết do dự vội khuyên nhủ: “Lão Hồng do chúng ta mời tới.
Bây giờ chúng ta có cơ hội giết ông ta mà lại không làm, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu”.


“Ông ta chỉ đang dọa chúng ta thôi.
Bị hơn mười cây súng chĩa vào đầu sao có thể sống nổi?”

Trang Thánh không tin lời Tiền Bưu.


Hiện giờ ông ta là người sốt ruột nhất vì lão Hồng do ông ta mời tới.


Trang Thánh vừa dứt lời, Tiền Bưu liền nhún chân lấy đà nhảy lên.


“Bắn!”

Trang Kiến Thiết lập tức hét lớn.


“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiếng súng vang vọng trong màn đêm.


Tiền Bưu đã chạy vọt vào biệt thự ngay trước khi bọn họ nổ súng.


Ông ta không dám mạo hiểm, chỉ có thể chớp thời cơ bỏ chạy.


“Đuổi theo đi!”

Thấy Tiền Bưu chạy vào biệt thự, Trang Kiến Thiết nổi giận gào lên.


Nếu đã nổ súng thì phải giết Tiền Bưu bằng mọi giá.



Hơn mười tay súng thi nhau xông vào biệt thự.


Nhưng Tiền Bưu đã nhảy khỏi cửa sổ lẩn vào đêm đen.


“Chết tiệt! Tìm người đi! Cậu ta bắt buộc phải chết!”

Trang Kiến Thiết giận dữ quát.


Lão ta đã được chứng kiến sức mạnh của Tiền Bưu, đến cả Hồng Thiên Nhai cũng bị giết.


Tiền Bưu đã có thể xông vào nhà họ Trang lấy mạng Hồng Thiên Nhai thì cũng có thể tùy ý kết liễu lão ta.


Nghĩ vậy, lão ta cực kỳ hoảng sợ.


Tiền Bưu được gọi là Vua Bóng Đêm vì ông ta rất giỏi ám sát.
Không chỉ danh gia vọng tộc ở tỉnh lỵ, đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô bị ông ta để mắt tới cũng phải cảnh giác.


Tại dinh thự Vân Phong.


Về đến nhà, Dương Thanh liền nhận được tin nhắn của Tiền Bưu, vẻn vẹn hai chữ: “Đã xong!”

Dương Thanh nhếch môi cười, không hổ danh cao thủ biên giới phía Bắc, thực lực rất mạnh.


Nếu huấn luyện thêm e rằng Tiền Bưu còn có thể mạnh hơn nữa.


“Tối nay Tiêu Tiêu ngủ với dì đi, dì sẽ kể chuyện cho nghe.
Kể tiếp câu chuyện của Đại ngư hải đường nhé?”

Tần Thanh Tâm đang định về phòng, Tần Y đột nhiên kéo Tiêu Tiêu lại.


“Vâng ạ!”

Tiêu Tiêu vừa được xem phim lại được nghe kể tiếp câu chuyện sau đó nên rất vui vẻ.


Tần Thanh Tâm chưa kịp ngăn cản, Tần Y đã kéo Tiêu Tiêu đi mất.


Lúc đi ngang qua Dương Thanh, Tần Y cười xấu xa thì thầm: “Em chỉ giúp được anh rể tới đây thôi! Cố lên nhé! Mau sinh cho em thêm một đứa cháu trai!”

Dứt lời, Tần Y dắt Tiêu Tiêu về phòng mình.


Dương Thanh chợt phát hiện cô em vợ này rất được việc.


Anh cẩn thận liếc nhìn Tần Thanh Tâm, thấy cô nổi giận mặt đỏ bừng bừng.


Nhưng Tần Thanh Tâm lại không hề đi đón Tiêu Tiêu mà chỉ trừng mắt nhìn anh rồi về phòng.



Vừa nãy đi dạo trung tâm thương mại Vạn Đạt, hai người luôn nắm tay nhau, vô cùng thân mật.
Tiêu Tiêu đã được Tần Y đưa đi, đây đúng là một cơ hội tốt.


Trái tim Dương Thanh đập thình thịch.
Khi anh về đến phòng, Tần Thanh Tâm đã đi tắm.


Tiếng nước róc rách khiến Dương Thanh ngứa ngáy khó chịu.


“Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần xong thật rồi sao?”

Anh đột nhiên ngẩn người lẩm bẩm.


Ở biên giới phía Bắc, anh là chiến thần được mọi người tôn kính.
Nhưng trên phương diện tình cảm, anh chỉ là một tay mơ.


Khi Dương Thanh đang đấu tranh tâm lý, Tần Thanh Tâm cũng đang do dự trong phòng tắm.


Kỳ thực cô đã xác định mình thích Dương Thanh từ lâu.


Thấy Dương Thanh gặp nguy hiểm, cô sẽ sợ hãi.


Dương Thanh không đón cô đúng giờ, cô sẽ lo lắng anh bỏ đi.


Kể cả ở công ty, mỗi khi nhàn rỗi cô đều sẽ nghĩ tới Dương Thanh.


“Có lẽ đây chính là tình yêu chăng?”

Tần Thanh Tâm nhỏ giọng tự nhủ, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng sắp xảy ra.


Đến khi tỉnh táo lại, cô đã đỏ mặt tới tận mang tai.
Ngắm nhìn cơ thể hoàn mỹ trong gương, cô buồn bực nói: “Sao mình toàn nghĩ tới chuyện kia vậy? Chẳng lẽ mình muốn lên giường với anh ấy sao?”

- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment