Chiến Thần Ở Rể

Chương 2002


Đoàn Vô Nhai tin Dương Thanh sẽ bảo vệ tốt con gái mình.

“Bùm!”
Đột nhiên một tiếng va đập vang lên, Độc Du vừa đưa Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên đi bay thẳng xuống dưới chân Đoàn Vô Nhai.

“Phụt!”
Vừa rơi xuống thì ông ấy hộc máu, uy áp cũng yếu đi hẳn.

Sắc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi: ‘Độc Dul”
Nhìn thấy bóng người quen thuộc đăng đằng sát khí như tử thần tiến về phía mình, trên mặt ông ta đầy vẻ tuyệt vọng.

Sau khi Đoàn Vô Viêm thấy được người tới, lập tức tươi cười rạng rỡ.

“Đoàn Vô Nhai, tôi thật sự muốn nhìn thử xem anh có thể làm gì trước mặt sư phụ tôi?”

Đoàn Vô Viêm cười lớn nói.

Người tới không phải ai xa lạ mà chính là La Tu – sư phụ của Đoàn Vô Viêm.

Mà Tu La không chỉ là sư phụ của Đoàn Vô Viêm, ở Hoàng tộc họ Đoàn, thực lực của lão ta chỉ đứng sau Đoàn Hoàng, cũng là Thân Cảnh đỉnh phong.

“Nhị hoàng tử, Hoàng Chủ có lệnh phải giết Dương Thanh, thế mà cậu lại sai người dẫn Dương Thanh đi, trong mắt cậu còn có Hoàng Chủ nữa không?”
La Tu đứng trước mặt Đoàn Vô Nhai, lạnh lùng nói.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Đoàn Vô Nhai ngập tràn ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chăm chăm La Tu gắn giọng nói: ‘Các người có biết thực lực võ thuật của cậu Thanh mạnh cỡ nào không?”
“Trạng thái chiến đấu của cậu ấy lúc ở đỉnh cao có thể chiến đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Bây giờ tôi đã là bạn của cậu ấy, đợi sau khi cậu ta kế thừa Đế Thôn, chắc chăn sẽ không để Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta chịu thiệt đâu”.

Vẻ mặt La Tu bình tĩnh, lạnh nhạt nói: ‘Cậu cũng đã nói đó là lúc thực lực của cậu ta ở đỉnh cao nhưng lúc này cậu ta lại sống chết chưa rõ, dù có tỉnh lại có lẽ cũng sẽ trở thành kẻ vô dụng.


Cậu ta có tư cách gì làm bạn với Hoàng tộc họ Đoàn?”
“Thần y của Hoàng tộc họ Đoàn đã khám bệnh cho Dương Thanh, tình trạng sức khỏe của cậu ấy rất tốt, chỉ là không biết tại sao mãi vẫn không tỉnh lại”.

Đoàn Vô Nhai vô cùng kiên quyết nói: “Tôi tin không bao lâu nữa Dương Thanh nhất định sẽ tỉnh lại”.

“Cậu tin là chuyện của cậu, tôi chỉ biết Hoàng Chủ đã giao nhiệm vụ giết Dương Thanh cho tôi thì tôi nhất định phải làm”.

La Tu không hề dao động, giống như người máy, cực kỳ hờ hững nói: “Nhị Hoàng tử, tôi không muốn ra tay với cậu, nhưng nếu cậu lại ngăn cản nữa thì tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu”.

Sau khi cảnh cáo Đoàn Vô Nhai, La Tu lại nói: “Vô Viêm, giết Dương Thanh!”
Bây giờ Dương Thanh sống chết không rõ, bất – kỳ ai cũng có thể dễ dàng giết anh, nhưng công lao này nhất định phải dành cho Đoàn Vô Viêm.

La Tu là sư phụ của Đoàn Vô Viêm, đương nhiên lão ta sẽ không tranh công với Đoàn Vô Viêm.

“Vâng, sư phụ!”
Đoàn Vô Viêm mừng như điên, một khi giết chết Dương Thanh, biết đâu chừng Hoàng Chủ sế tính công lớn cho ông ta thì sao?
Bây giờ ông ta đã có được một viên Luyện Thể Đan, nếu Đoàn Hoàng ban thưởng cho ông ta nhất định giá trị sẽ không kém Luyện Thể Đan..

Bình Luận (0)
Comment