Chiến Thần Ở Rể

Chương 2230

Chương 2230:

 

“Vâng!”

 

Long Thiên Vũ gật đầu, không có thời gian để hỏi cái ơn đấy là thế nào, chỉ muốn sớm ngày đuổi kịp Long Tấn để tránh cho những rắc rối không cần thiết xảy ra.

 

Nhìn bóng lưng của hắn ta, trong đôi mắt sâu thảm của Long Tường tràn đầy lo lắng.

 

Con trai trưởng của Hoàng tộc họ Long đương nhiên không tâm thường, ông ta hiểu rất rõ hậu quả của việc chọc giận Dương Thanh sẽ nghiêm trọng đến nhường nào.

 

Lúc này chỉ có thể đặt niềm tin lên Long Thiên Vũ. Nếu không thể ngăn cản Long Tấn, sợ là Hoàng tộc họ Long cách ngày bị diệt tộc không lâu nữa.

 

Tại sân bay quốc tế Yến Đô, một người trẻ tuổi bước ra từ sân bay.

 

Nhìn khung cảnh thân thuộc xung quanh, ánh mắt anh đầy cảm xúc.

 

“Chủ tịch!”

 

Người nọ vừa ra khỏi sân bay thì có một chiếc Audi A8 dừng bên cạnh anh. Một người trung niên xuống xe, nét mặt cực kỳ kích động.

 

“Vất vả cho ông rồi!”

 

Anh võ vào bả vai của ông ta, đôi mắt mang theo sự cảm kích.

 

Người trẻ tuổi đương nhiên là Dương Thanh vừa từ Ninh Châu trở lại Yến Đô, người trung niên chính là Lạc Bân.

 

“Chủ tịch, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày cậu trở lại rồi!”

 

Đôi mắt Lạc Bân ươn ướt.

 

Từ sau khi Dương Thanh đột ngột biến mất vào một tháng trước, ông ta đã chịu áp lực biết bao nhiêu.

 

May mà anh đã sắp xếp các Ảnh Vệ bên cạnh ông ta trước khi đi, nếu không Lạc Bân cũng không biết mình có thể sống đến hôm nay không nữa.

 

Hai mươi phút sau, tại phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Dương Thanh ngồi ở vị trí chủ tọa, Lạc Bân ngồi ở bên cạnh, các giám đốc điều hành khác thì chia nhau ngồi ở hai bên. Ai cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn về phía anh.

 

Chuyện Dương Thanh dẫn người thân đi nơi khác vào một tháng trước đã lan truyền khắp Yến Đô, thậm chí còn có người đồn rằng anh và người nhà đã chết.

 

Chính vì vậy, trong tập đoàn Nhạn Thanh vang lên rất nhiều ý kiến khác nhau làm cho Lạc Bân rất áp lực.

 

“Tất cả đã đến đông đủ chưa?”

 

Dương Thanh nhìn lướt qua xung quanh, lên tiếng.

 

Nhìn chiếc ghế trống ở đối diện mình, sắc mặt Lạc Bân hơi khó coi, cắn răng đáp: “Phó tổng giám đốc Hoàng vẫn chưa tới”.

 

Dương Thanh nhíu mày. Lúc được Lạc Bân đến sân bay đón, anh đã ra chỉ thị nửa tiếng sau mở họp.

 

Thế mà lúc này vần còn người chưa đến.

 

Dương Thanh cũng nhận ra được vài điều từ nét mặt của Lạc Bân, lạnh giọng hỏi: “Có liên lạc được với Hoàng Lỗi không?”

 

“Thưa chủ tịch, phó tổng giám đốc Hoàng nói mình bị bệnh, cảm thấy không khỏe nên hôm nay không đến.

 

Giữa lúc đó, một giám đốc điều hành dưới trướng phó tổng giám đốc Hoàng dè dặt đứng dậy, nói.

 

“Không khỏe?”

 

Lạc Bân nhếch mép: “Không khỏe hay là thấy chủ tịch về rồi nên sợ quá, không dám dự họp?”

Bình Luận (0)
Comment