Chiến Thần Ở Rể

Chương 2954

Chương 2954:

“Anh nói đúng, anh cũng là một trong những hung thủ giết mẹ tôi, tôi phải giết anh! Tôi phải báo thù cho mẹ tôi!”

Hạ Hà bỗng lùi lại vài bước, giận dữ nhìn Dương Thanh, nói.

Dương Thanh hơi nhíu mày, không biết vì sao, anh bỗng cảm nhận được ý muốn giết chóc từ trong mắt Hạ Hà, có vẻ Hạ Hà đang thực sự muốn giết anh.

Anh lo âu hỏi: “Hạ Hà, cô làm sao vậy?”

“Tôi muốn giết anh! Tôi muốn giết anh!”

Mắt Hạ Hà đã văn đầy tơ máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, sát khí đằng đăng.

Bỗng nhiên, cô ta chộp lấy con dao găm trên bàn, xông về phía Dương Thanh: “Tôi muốn giết anh! Tôi phải giết anh!”

“Phụt!”

Khoảnh khác lưỡi dao đâm thẳng vào người Dương Thanh, dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

 

Chương 1650: Dương Thanh trúng cổ trùng Cảnh tượng này khiến cả đám Ảnh Vệ ngây ra vì sợ, nhất là Tiền Bưu, ông ta đã dại cả mặt ra.

Ông ta hoàn toàn không ngờ Hạ Hà sẽ tấn công Dương Thanh, càng không ngờ răng, Dương Thanh lại không hề né tránh trước công kích của Hạ Hà.

Thực lực của Dương Thanh mạnh cỡ nào, ông †a biết rất rõ, trừ khi Dương Thanh cố tình muốn chịu nhát dao này, bằng không, Hạ Hà tuyệt đối không thể đâm trúng Dương Thanh.

“Cậu Thanh!”

Tiền Bưu vội phóng tới trước mặt Dương Thanh, đồng thời giận dữ quát vào mặt Hạ Hà: “Cô có biết, để cứu cô, cậu Thanh đã phải kí kết hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh mà không có bất cứ điều kiện nào không? Vậy mà cô còn dám tấn công cậu ấy?”

Lúc này, Hạ Hà cũng bối rối, nhìn xuống bụng Dương Thanh, con dao kia chỉ còn lộ mỗi chuôi dao ra ngoài, mặt cô ta dại ra.

Gần như tức thì, lệ dâng đầy trong khóe mắt, Hạ Hà ôm chặt đầu mình, sắc mặt hoảng hốt và áy náy vô cùng.

“Dương Thanh, xin lỗi! Tôi cũng không biết vì sao tôi lại làm như vậy, vừa rồi không biết sao tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn giết anh, tôi thực sự không biết tôi bị làm sao nữa!”

Nước mắt Hạ Hà đã rơi ướt mặt, cô ta khóc lóc nói: “Dương Thanh, anh đừng làm tôi sợ, anh hãy nói rằng anh không sao đi mài”

Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, ánh mắt đầy phức tạp, anh nói: “Tôi không sao, cô cứ yên †âm, tôi không trách cô, ngược lại, tôi mới là người phải xin lỗi cô, bất kể thế nào, dì Lục cũng bị tôi làm liên lụy nên mới mất mạng”.

“Tôi ngăn cản cô giết người là vì không muốn khiến cô phải sống trong ám ảnh cả đời, hi vọng sau một nhát dao này, cô có thể tha thứ cho tôi vì đã tự ý quyết định giúp cô giết kẻ thù”.

Hạ Hà khóc không thành tiếng, chỉ liên tục lắc đầu.

Đúng lúc này, một hơi thở võ thuật khủng bố bất chợt bao trùm xuống.

Các thành viên Ảnh Vệ lập tức biến sảc.

Sắc mặt Dương Thanh cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Kẻ nào?”

“Một kẻ sắp chết mà cũng dám hỏi tôi là ai à?”

Một giọng nói vang lên, giây tiếp theo, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một lão già mặc áo dài màu tro xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment