Chiến Thần Ở Rể

Chương 3024

Chương 3024:

Không ai ngờ ông lão ăn mặc bình thường trước mắt lại là thầy của thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông lão trước mặt là thầy của ông ta, vậy thực lực của đối phương sẽ mạnh tới mức nào chứ?

Giang Thành Tử cười híp mắt, nhìn về phía Hoài Lam, bồng nói bằng giọng tự giêu: “Không ngờ trên đời này vấn còn người biết thân phận lúc trước của tôi, nhưng mọi thứ đã trở thành quá khứ rồi, từ lâu tôi đã không còn là đế sư của phủ Hoài Thành gì đó nữa, chỉ là một người đánh cá mà thôi”.

Từ lời Giang Thành Tử nói, Dương Thanh cảm nhận được sự bi thương, nhưng điều khiến anh thấy may mắn chính là theo lời lão, lão đã cắt đứt quan hệ với phủ Hoài Thành.

Trước chuyện mình từng là đế sư của phủ Hoài Thành, lão lại có thái độ tự giễu.

Rõ ràng giữa Giang Thành Tử và thành chủ Hoài Thành từng có chuyện gì đó không vui.

Sau khi hoàn hồn, lão Cửu nghiêm nghị nhìn về phía Giang Thành Tử, chắp tay vái một cái rồi nói: “Thì ra là tiền bối Giang Thành Tử, hồi nãy Miêu Cửu thất lề rồi”.

Giang Thành Tử mỉm cười, khoát tay: “Không sao! Gần đây Miêu thành chủ vẫn khỏe chứ?”

| Lão Cửu vội nói: “Sức khỏe của thành chủ rất ổn, còn thường xuyên nhớ đến tiền bối, trước khi tôi tới Hoài Thành lần này, thành chủ đã dặn dò tôi, nếu gặp tiền bối thì phải hỏi thăm thay ông ấy”

“Ha hai”

Giang Thành Tử cười lớn, vuốt râu: “Làm phiền Miêu thành chủ phải nhớ mong rồi!”

Dương Thanh và Hoài Lam đều sững sờ, hai người cũng không ngờ Miêu thành chủ lại quen Giang Thành Tử, theo lời lão Cửu nói, Miêu thành chủ cũng rất kính trọng lão.

Lão Cửu nói ngay: “Tiền bối, ông có thể nể mặt Miêu thành chủ, thả chúng tôi đi chứ?”

Giang Thành Tử mỉm cười, lắc đầu: “Nếu cậu biết tôi là ai thì cũng nên biết, đời tôi không bao giờ nuốt lời, sở dĩ tôi có thể đứng đây một cách bình yên vô sự, cũng vì tôi đã đồng ý với thành chủ Hoài Thành răng sẽ không bao giờ gây bất lợi cho Hoài Thành”.

“Nếu các người là người mà thành chủ Hoài Thành muốn giữ lại, đương nhiên tôi không thể để các người rời đi bằng thuyền của tôi”.

Sắc mặt lão Cửu trắng bệch, ông lão nhìn Giang Thành Tử, nói bằng giọng cầu khẩn: “Tiền bối, có thể châm chước một lần không?”

Giang Thành Tử lắc đầu: “Không được!”

Dương Thanh chợt nói: “Tiền bối Giang, nếu ông đã nói không thể để chúng tôi rời khỏi đây.

bằng thuyền của ông, vậy có phải ông sẽ không ngăn chúng tôi nếu chúng tôi dùng được cách khác không thế?”

Giang Thành Tử cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu thông minh đấy, đúng thế, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi, tôi cũng không xen vào chuyện của người ta làm gì”.

Dương Thanh nói: “Vậy thì cảm ơn tiền bối Giang!”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, lão Cửu và Hoài Lam đều nhìn anh với vẻ khó hiểu, không biết anh còn cách gì để vượt qua con sông Hoài này.

Trong lúc họ đang nghi ngờ, Dương Thanh đã bước lên thuyền của Giang Thành Tử.

Thấy Dương Thanh bước lên thuyền của Giang Thành Tử, lão Cửu và Hoài Lam đều ngơ ngác, còn Giang Thành Tử thì cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi đã nói các người không thể rời đi bằng thuyền của tôi, cậu định làm gì thế?”

Bình Luận (0)
Comment