Chiến Thần Ở Rể

Chương 3098

Chương 3098:

Ngay lập tức, mấy chiếc xe đang chắn ngang đường lục tục rời khỏi đó.

Mục Hoa nói với lão Cửu: “Nếu thế, tôi cũng không ép buộc các vị, các vị đi đi! Yên tâm, nhà họ Mục chúng tôi tuyệt đối không có ý định đuổi giết các vị, cũng sẽ không tiết lộ tung tích của các vị đâu”.

Lão Cửu không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Mục Hoa, nhưng trong lòng ông lão đã bắt đầu do dự.

Đúng như Mục Hoa nói, cao thủ của phủ Hoài Thành có thể sử dụng bất cứ phương tiện nào để đuổi giết bọn họ, mà bọn họ lại chỉ có thể chạy trốn bằng xe hơi.

Mấy thành thị quanh đây đều có các thế lực đứng đầu, hiện giờ hẳn các thế lực này đều đã tham gia đuổi giết Dương Thanh, chỉ e bọn họ sẽ khó lòng rời khỏi nơi này bình yên vô sự.

Chỉ một lão Đinh Xương như vừa rồi đã là quá mạnh so với bọn họ, mà đó mới chỉ là một mình lão ta, nếu thêm cả gia tộc sau lưng lão ta nữa thì sẽ thế nào?

Đúng lúc này, một bóng người trẻ tuổi bỗng bước xuống từ chiếc xe sau lưng lão Cửu, nói với Mục Hoa: ‘Nếu Mục lão đã có lời mời thì chúng tôi sẽ tới nhà họ Mục một chuyến xem sao’.

“Dương Thanh!”

Thấy Dương Thanh xuống xe, lão Cửu vui mừng quá đỗi, mới rồi, Dương Thanh còn đang quấn quại gánh chịu cơn đau khủng khiếp từ phản phệ của linh khí, vậy mà chưa được bao lâu đã khỏe lại được rồi?

Lần trước Dương Thanh bị phản phệ hơn một giờ mới qua, lần này mới hơn nửa giờ đã kết thúc.

Nhưng sắc mặt của Dương Thanh vẫn còn rất nhợt nhạt, anh khẽ gật đầu với lão Cửu rồi lại nhìn sang phía Mục Hoa, lên tiếng: “Mục lão, mời dẫn đường!”

Mục Hoa chăm chú nhìn Dương Thanh rồi cười nói: ‘Không hổ là người trẻ tuổi có thể khiến cả thành chủ Hoài Thành cũng phải sợ hãi, rất quyết đoán!”

Mục Hoa lên xe của nhóm Dương Thanh, chỉ về phía trước, nói: “Ngã rế trước mặt, rế trái”.

Lão Cửu căng thẳng và cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng Dương Thanh lại cực kì bình tĩnh, anh chỉ lắng lặng ngồi đó, có điều, khí thế võ thuật trên người anh không được ổn định, cứ chập chờn lúc cao lúc thấp.

Lão Cửu thoáng lo âu nhìn Dương Thanh, tuy không biết tình hình Dương Thanh ra sao nhưng ông lão hiểu được, tình huống hiện tại của anh nhất định có liên quan tới sự phản phệ sau khi sử dụng linh khí.

Có lẽ khi nãy, Dương Thanh đã dốc sức gảng gượng chống lại cơn đau để xuống xe, bây giờ anh đang phải tiếp tục đối kháng với nó.

Mục Hoa ngồi ở ghế phó lái, tuy không tiện quay đầu quan sát nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở trên người Dương Thanh cực kì bất ổn, song lão ta vẫn không nói gì thêm.

Hai mươi phút sau, xe đi tới trước cổng một trang viên, trên cổng trang viên có treo một bảng hiệu lớn, trên đó chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa “Mục Phủ’.

Lão Cửu âm thầm khiếp sợ, vì lúc này ông lão mới nhận ra, Mục Hoa này chính là người nhà họ Mục của phủ thành chủ Thiện Thành.

Xe vừa tới cổng đã bị hai vệ sĩ ngăn lại.

Cửa kính bên ghế phó lái châm chậm hạ xuống, khuôn mặt Mục Hoa xuất hiện trong tầm nhìn của hai vệ sĩ.

“Hoa trưởng lão!”

Thấy Mục Hoa, hai vệ sĩ vội vàng khom người chào hết sức cung kính.

Không còn trở ngại nào khác, xe thuận lợi tiến Vào trong.

Bình Luận (0)
Comment