Chiến Thần Ở Rể

Chương 310


“Không thấy?”

Ngụy Thành Châu kinh ngạc, cả giận nói: “Gọi tất cả mọi người trong gia tộc đi tìm cho tôi!”

Lúc này lão ta cực kỳ giận dữ, Ngụy Sâm bỏ trốn chứng tỏ ông ta đang chột dạ.


Đến tận lúc này lão ta mới hiểu được lý do khiến Ngụy Sâm kiên trì đề nghị xin Hiệp hội Võ thuật giúp đỡ khi nghe tin Ngụy Tường bị sát hại.


Bởi vì ông ta biết rất rõ thực lực của Dương Thanh.
Chỉ khi mời được cao thủ của Hiệp hội Võ thuật tới giết chết Dương Thanh thì chuyện ông ta làm mới không bị phát hiện.


Sắc mặt Dương Thanh dần trở nên lạnh lẽo, lần đầu tiên gặp Ngụy Sâm ở Spa Hoàng Hà anh đã cảm thấy người này không đơn giản.
Nào ngờ ông ta dám lừa gạt cả anh.


“Xin cậu Thanh cứ yên tâm, vừa nãy thằng Sâm vẫn còn ở nhà họ Ngụy, nó không trốn thoát được đâu!”

Ngụy Thành Châu sợ Dương Thanh giận lây sang cả nhà họ Ngụy, vội vàng đảm bảo.


Dương Thanh lạnh lùng nhìn lão ta: “Tôi chỉ cho ông hai mươi phút, nếu vẫn không tìm thấy ông ta thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Vừa nãy ở bên ngoài Dương Thanh vẫn nhìn thấy Ngụy Sâm.
Từ lúc đó đến giờ mới chỉ khoảng mười phút.
Bắt nhà họ Ngụy tìm được Ngụy Sâm trong vòng hai mươi phút cũng không phải nhiệm vụ quá khó.


“Được, trong vòng hai mươi phút, chắc chắn tôi sẽ cho cậu thấy kết quả!”, Ngụy Thành Châu cắn răng nói.


Hiện giờ Ngụy Thành Châu đang nổi giận đùng đùng.


Lão ta có ba đứa con trai, cũng biết ba người họ vẫn luôn âm thầm tranh đấu nhưng chưa từng đứng ra ngăn cản.
Bởi vì lão ta muốn bọn họ trưởng thành hơn, xuất sắc hơn sau những lần cạnh tranh.



Nhưng lão ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày sự cạnh tranh giữa các anh em lại biến thành án mạng.


Mặc dù lão ta chưa tìm thấy Ngụy Sâm nhưng có thể chắc chắn ông ta chính là người gây ra cái chết của Ngụy Tường.


Từng giây từng phút trôi qua, Ngụy Thành Châu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn lên đồng hồ.


Năm phút!

Mười phút!

Mười lăm phút!

Chẳng mấy chốc mười lăm phút đã trôi qua nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Ngụy Sâm.


Ngụy Thành Châu dè dặt nhìn Dương Thanh, thấy anh vẫn bình thản ngồi trên sofa, không hề nóng nảy gấp gáp.


Đến khi hai mươi phút sắp hết, cuối cùng cũng có tin tức truyền tới.


Vệ sĩ của Ngụy Thành Châu chạy vào báo cáo: “Ông chủ, đã tìm thấy Ngụy Sâm nhưng ông ta có con tin, đòi cậu Thanh phải tự mình tới gặp”.


“Nó chê mình sống quá lâu rồi à? Cậu Thanh có thân phận như thế nào, đâu phải người nói muốn gặp là gặp được?”

Ngụy Thành Châu thở phào một hơi rồi quát lớn.


Dương Thanh chậm rãi đứng dậy: “Ông ta đã muốn gặp thì tôi sẽ đi gặp một lần!”

Vệ sĩ nhanh chóng dẫn hai người đi tới một ngôi biệt thự.


Ngụy Sâm đang cầm dao dí vào cổ một người phụ nữ.



Bà ta chính là Châu Ngọc Thúy.


Hiện giờ, bà ta đang cực kỳ hoảng sợ.
Trông thấy Dương Thanh xuất hiện, bà ta khóc lóc kêu gào: “Dương Thanh, cứu mẹ với!”

“Ngụy Sâm, con đang làm gì vậy? Mau thả người ra!”, Ngụy Thành Châu giận dữ hét.


Giây phút nhìn thấy Châu Ngọc Thúy vẫn còn sống, rốt cuộc Dương Thanh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.


Từ biệt thự của Ngụy Tường tới nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ, sau đó lại chạy tới nhà họ Ngụy, sau cùng là ngôi biệt thự này, rốt cuộc cũng tìm được Châu Ngọc Thúy rồi.


“Ngụy Sâm, thả bà ta ra, tôi đảm bảo ông sẽ không chết!”

Dương Thanh lạnh lùng nói.


Đương nhiên anh biết tại sao Ngụy Sâm lại chỉ đích danh mình tới.


Nhất định là ông ta giết chết Ngụy Tường rồi cướp Châu Ngọc Thúy đi, bây giờ bị bại lộ, tự biết không thể trốn thoát, cũng biết nhà họ Ngụy sẽ không tha cho mình.


Chỉ Dương Thanh mới có thể cứu được ông ta nên mới đòi gặp anh bằng được.


“Dương Thanh, bà ta bị Ngụy Tường bắt đi, không hề liên quan tới tôi.
Chỉ khi Ngụy Tường chết tôi mới dẫn bà ta tới đây”.


Lúc này Ngụy Sâm vô cùng hoảng loạn.
Đầu tiên ông ta thành thật giải thích với Dương Thanh.



Anh gật đầu đáp: “Tôi biết, thế nên giữa chúng ta cũng không có thù oán sâu nặng gì.
Chỉ cần ông chịu thả bà ta ra, tôi hứa nhà họ Ngụy sẽ không động tới ông”.


Ngụy Thành Châu cũng vội vàng lên tiếng: “Cậu Thanh nói đúng đấy.
Chỉ cần con thả người ra, bố sẽ không tính sổ chuyện Ngụy Tường chết.
Sau này con vẫn sẽ là con trai của bố!”

“Con trai?”

Cảm xúc của Ngụy Sâm chợt bị kích thích, đỏ mắt gào lên: “Ngụy Thành Châu, trong lòng ông đã từng có đứa con trai này chưa? Trong mắt ông, cả tôi, Ngụy Tường và Ngụy Hổ đều là những quân cờ tùy ông bày bố! Tất cả mọi chuyện đều do ông mà ra!”

Ngụy Thành Châu cau mày, cố nén tức giận: “Con có thành kiến với bố cũng là chuyện riêng của bố con chúng ta.
Con cứ thả người ra trước đã, nếu không đừng trách bố không nương tay!”

“Đến cả chết tôi cũng không sợ, ông nghĩ tôi sợ ông sao?”

Ngụy Sâm giận dữ rống lên: “Từ nhỏ ông đã dạy chúng tôi, muốn có được quyền lực trong nhà họ Ngụy thì phải tự mình tranh đoạt.
Ông không ngăn cản anh em chúng tôi tranh giành nhau thì thôi, lại còn cổ vũ khuyến khích! Có người bố nào như ông không?”

“Thế nên tôi mới nói toàn bộ mọi chuyện đều do ông mà ra.
Nếu không phải vì ông dạy chúng tôi thành những kẻ máu lạnh, sao có thể xảy ra những chuyện này?”

Ngụy Sâm cực kỳ kích động, cả người không ngừng run rẩy.


“Bố làm vậy cũng chỉ vì muốn các con trở nên xuất sắc hơn, vậy thì mới có thể khiến nhà họ Ngụy phát triển hơn nữa.
Chẳng lẽ bố làm vậy là sai sao?”

Ngụy Thành Châu đau lòng nói.
Dù lão ta tâm địa độc ác nhưng khi bị con ruột oán hận như vậy, lão ta vẫn cảm thấy rất đau lòng.


“Sai! Cực kỳ sai!”

Ngụy Sâm giận dữ nói: “Từ nhỏ tôi đã bị người ta bắt nạt.
Ngụy Hổ và Ngụy Tường mắng tôi là đồ con hoang, đến cả giúp việc cũng nói xấu sau lưng tôi!”

“Ban đầu tôi tưởng rằng chỉ cần không tranh giành với bọn họ, bọn họ sẽ tha cho tôi.
Nhưng sau này tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ!”

“Dù tôi không muốn tranh nhưng họ vẫn nghĩ tôi cản đường bọn họ, nghĩ trăm phương nghìn kế diệt trừ tôi”.



“Ông còn nhớ năm tôi mười tuổi bị nước sông cuốn trôi không? Khi đó tôi không hề trượt chân rơi xuống sông và là bị Ngụy Hổ và Ngụy Tường tàn nhẫn đẩy xuống!”

“Sau này tôi trốn ở ngoài cửa phòng làm việc nghe ông dạy dỗ Ngụy Hổ và Ngụy Tường, tôi mới hiểu thì ra ông biết hết thảy mọi việc.
Cho dù tôi suýt nữa bị hại chết, ông cũng chỉ mắng bọn họ vài câu cho qua”.


“Vậy nên tôi bắt đầu thay đổi, cái gì cũng muốn tranh giành.
Ông bắt đầu yêu quý tôi, thiên vị tôi, nhưng ông có biết không, tôi vốn không phải loại người như vậy!”

Vẻ mặt của Ngụy Thành Châu cực kỳ đau đớn, dường như lão ta đã nhận ra sai lầm của mình.


“Chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi! Sau này con vẫn là con trai của bố!”, lão ta đỏ mắt nói.


“Có thể qua được sao?”

Ngụy Sâm hung dữ nói: “Những gì tôi vừa nói hoàn toàn không đủ để tôi căm hận ông tới mức này.
Nguyên nhân chính là vì ông đã giết chết mẹ tôi!”

Ngụy Sâm gằn giọng nói ra từng chữ.


Ngụy Thành Châu kinh ngạc tột độ, toàn thân run rẩy: “Con… con đã biết rồi sao?”

“Lúc ông giết bà ấy, tôi đang trốn dưới gầm giường!”

Ngụy Sâm nhắm chặt hai mắt, gương mặt đau khổ như không muốn nhớ lại ký ức kinh hoàng ấy.


“Chỉ vì mẹ tôi không chịu về nhà họ Ngụy với ông, ông liền hại chết bà ấy! Sao ông lại có thể tàn nhẫn như vậy? Giết người phụ nữ đã sinh con cho ông, khiến một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi đã mất mẹ?”

Hai mắt Ngụy Sâm đỏ ngầu, tức giận rít gào: “Hôm nay chính là ngày ông phải trả lại hết thảy!”

“Con muốn giết bố sao?”, Ngụy Thành Châu hoảng sợ không dám tin.


Ngụy Sâm không thèm đáp lại lão ta, quay sang nhìn Dương Thanh nói: “Không phải cậu muốn cứu bà ta sao? Chỉ cần cậu giết Ngụy Thành Châu, tôi lập tức thả bà ta!”

- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment