Chiến Thần Ở Rể

Chương 313


Dương Thanh cho Ngải Lâm xem qua kết quả khám và chữa bệnh của Tần Đại Dũng nhưng không nói cho bất kỳ ai biết.


Lúc này, anh nói với Tần Thanh Tâm làm cô rất kích động: "Anh nói thật à? Bố thật sự có thể tỉnh lại à?"

Tần Đại Dũng đã hôn mê một thời gian.
Bác sĩ chữa trị chính cũng nói khả năng Tần Đại Dũng phục hồi là vô cùng mong manh.


Mấy ngày qua, Tần Thanh Tâm và Tần Y đều vô cùng đau khổ, thậm chí cũng có phần tuyệt vọng rồi.


Nhưng bây giờ, cô đột nhiên nghe Dương Thanh nói Tần Đại Dũng có hi vọng tỉnh lại rất lớn nên nhất thời kích động.


"Anh đã lừa em bao giờ chưa?"

Dương Thanh mỉm cười: "Em cứ việc yên tâm đi.
Chị Lâm là chuyên gia nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực y học, có thể nói là một thiên tài.
Khi chị ấy vừa mới học thạc sĩ đã giải đáp được rất nhiều vấn đề nan giải trong y học”.


"Sau đó chị ấy ra nước ngoài du học, giỏi cả về Đông y lẫn Tây y.
Chị ấy cũng nghiên cứu về vấn đề lớn trong lĩnh vực lớn, hơn nữa đều có thành tích không tệ”.


"Chị ấy nói bố có khả năng tỉnh lại rất lớn, trên thực tế khả năng này đạt tới gần một trăm phần trăm đấy!"

Sau khi nghe Dương Thanh giải thích như vậy, Tần Thanh Tâm càng kích động hơn.


Cô nắm chặt lấy tay Dương Thanh, mắt đỏ hoe nói: "Dương Thanh, cám ơn anh! Cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em!"

Cô thật sự vô cùng cảm động.
Rõ ràng Dương Thanh là một người rất có năng lực, nhưng để ở bên cạnh mình, anh đã hy sinh rất nhiều thứ.


Cô nhớ lại sáng nay mình từng nghi ngờ Dương Thanh, trong lòng càng khó chịu hơn.


Dương Thanh mỉm cười nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, chợt cười ngả ngớn nói: "Em hôn anh một cái xem như cảm ơn nhé!"

"Chụt…"

Dương Thanh vốn chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ anh vừa dứt lời thì miệng Tần Thanh Tâm lại ghé sát tới và hôn phớt lên môi anh.


Dương Thanh nhất thời choáng váng.



Mà Tần Thanh Tâm chủ động hôn Dương Thanh xong cũng đỏ cả mặt.


"Anh đừng nhìn nữa!"

Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh đờ đẫn nhìn mình thì càng xấu hổ hơn, cảm giác mặt mình nóng bừng.


"Ha ha...”

Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm thẹn thùng thì không nhịn được cười.


Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh vui vẻ, cô chợt đỏ mắt và càng thấy áy náy hơn.


"Thật ra, anh ấy cũng đâu cần nhiều.
Chỉ một nụ hôn đã làm anh ấy vui vẻ chẳng khác nào một đứa trẻ.
Mình làm vợ thật không xứng chức!", Tần Thanh Tâm thầm nghĩ.


Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm áy náy lại cố ý cười ngả ngớn, ghé đầu qua và cười híp mắt nói: "Vợ, có phải em cảm thấy mắc nợ chồng không? Hay là em hôn anh thêm cái nữa, xem như bù đắp vậy?"

"Chồng!"

Tần Thanh Tâm đột nhiên khẽ gọi.


"Hử?"

Dương Thanh hơi đờ đẫn.
Trông Tần Thanh Tâm thế này, không phải định hôn mình thật đấy chứ?

"Anh qua đây một chút!", Tần Thanh Tâm nói.


Dương Thanh ghé sát đầu tới trước mặt Tần Thanh Tâm.


"Gần chút nữa!", Tần Thanh Tâm lại nói.


Dương Thanh lại ghé tới gần Tần Thanh Tâm hơn.
Hai gương mặt gần như muốn chạm vào nhau, bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở của nhau.


Mà lúc này trong lòng Dương Thanh đã không thể bình tĩnh được nữa, tim đập thình thịch.


Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác căng thẳng như thế.



Lúc này, Tần Thanh Tâm đột nhiên nhắm mắt lại.


"Cô ấy muốn mình hôn cô ấy à?"

"Chắc chắn là vậy rồi!"

"Hạnh phúc tới quá bất ngờ!"

Trong lòng Dương Thanh điên cuồng hò hét, kích động đến mức chẳng biết phải làm sao.


Cuối cùng, Dương Thanh cũng nhắm mắt lại và hôn tới.


Nhưng ngay khi Dương Thanh vừa nhắm mắt lại, Tần Thanh Tâm chợt mở mắt ra với ánh mắt đầy giảo hoạt.


"A!"

Trên môi Dương Thanh đột nhiên bị đau.
Anh mở mắt ra thì thấy Tần Thanh Tâm đang cười tủm tỉm nhìn mình.


"Em cắn anh!"

Lúc này Dương Thanh mới ý thức được mình bị đùa bỡn, nghiến răng nghiến lợi nói.


"Có sao?"

Đôi mắt to của Tần Thanh Tâm chớp chớp.


Dương Thanh đột nhiên chẳng giận được nữa, giả vờ nghiến răng nghiến lợi nói: "Em cứ chờ đấy cho anh.
Ngày nào đó, anh sẽ cắn trả!"

"Phì!"

Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh như vậy thì không nhịn được cười.


Nụ cười này thật sự nghiêng nước nghiêng thành!

Dương Thanh nhất thời nhìn tới ngây người.



"Được rồi! Anh đừng giận nữa.
Ở đây là bệnh viện, không tiện đâu.
Chờ tới lúc bố ra viện, em sẽ cố gắng đền bù cho anh!"

Tần Thanh Tâm đỏ mặt nói.


Lần này, cuối cùng cô cũng hiểu được Dương Thanh đã bước vào trái tim mình từ lâu.


Cô thật sự tính sẽ hoàn toàn trao mình cho Dương Thanh.


Mà Dương Thanh nghe thấy Tần Thanh Tâm nói vậy thì hơi thở trở nên gấp gáp, vô cùng kích động.


"Bố vợ tốt của con ơi, bố mau tỉnh lại đi, được không?"

Dương Thanh cầm lấy tay Tần Đại Dũng và kích động nói.


Tần Thanh Tâm đứng bên cạnh lại cười tươi như hoa.


Tối hôm đó, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm cùng ở lại bệnh viện trông Tần Đại Dũng.


Chín giờ sáng hôm sau, Dương Thanh đứng dậy, chuẩn bị ra sân bay đón Ngải Lâm.


Ban đầu, anh vốn chỉ đơn thuần muốn Ngải Lâm mau chóng chữa bệnh cho Tần Đại Dũng.
Nhưng bây giờ, anh còn muốn Tần Đại Dũng khỏe mạnh và ra viện.


Cuộc sống hạnh phúc của anh cũng sắp chính thức bắt đầu rồi.


Tại bệnh viện Nhân Dân ở tỉnh lỵ.


Trong một phòng bệnh, hai tay Mạnh Huy đã được băng kín, gương mặt tái nhợt.


"Bác sĩ Vương, rốt cuộc tay của con trai tôi thế nào?"

Mạnh Thiên Kiêu thấy bác sĩ chữa trị chính đi tới thì vội hỏi.


Bác sĩ Vương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Xương tay của con trai ông đã vỡ hết, hoàn toàn không có hi vọng hồi phục đâu!"

"Sao có thể như vậy được?"

Mạnh Thiên Kiêu chợt nổi giận: "Con trai tôi chính là thiên tài của nhà họ Mạnh, làm sao nó có thể mất đi hai tay chứ? Bác sĩ, chắc chắn bác sĩ có cách chữa được cho nó đúng không?"

Cho dù Mạnh Huy đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng Mạnh Thiên Kiêu chỉ có một người con trai là hắn, tất nhiên không muốn hắn bị tàn phế.



Đối với một con người, mất đi hai tay thật sự là một cú sốc lớn.


Nếu hai tay của Mạnh Huy thật sự bị tàn phế, sợ rằng sau này hắn sẽ chẳng còn muốn sống nữa.


Mạnh Thiên Kiêu hiểu con trai mình hơn ai hết.


Cũng chính vì vậy, ông ta mới bất chấp tất cả để nghĩ cách chữa lành cho Mạnh Huy.


Bác sĩ Vương đột nhiên nói: "Nếu ông mời được chuyên gia Ngải Lâm tới, có lẽ tay con trai ông còn có thể giữ lại được đấy!"

"Chuyên gia Ngải Lâm?"

Mạnh Thiên Kiêu lập tức mừng rỡ, kích động nắm lấy hai cánh tay của bác sĩ Vương hỏi: "Bác sĩ mau nói cho tôi biết chuyên gia Ngải Lâm ở đâu? Tôi sẽ lập tức qua mời cô ấy đến chữa bệnh cho con trai tôi!"

Bác sĩ Vương hơi do dự, không nói cho Mạnh Thiên Kiêu biết ngay.


Tối hôm qua, anh ta liên lạc với thầy mình qua điện thoại, mới biết được tin tức này.


Dù sao đây cũng là việc riêng của Ngải Lâm.
Anh ta lo lắng sau khi mình để lộ hành tung của Ngải Lâm sẽ gặp phải một vài rắc rối không cần thiết, nên mới do dự.


"Đây là năm triệu!"

Mạnh Thiên Kiêu vội vàng lấy ra một tờ chi phiếu và nhét vào túi của bác sĩ Vương.


Bác sĩ Vương mừng rỡ, vội vàng nói: "Chuyên gia Ngải Lâm sắp tới Giang Hải.
Mười giờ sáng mai cô ấy sẽ đến sân bay quốc tế Giang Hải!"

"Ha ha, tốt!"

Mạnh Thiên Kiêu cười lớn rồi nhìn Mạnh Huy nói: "Con yên tâm, chắc chắn bố sẽ mời chuyên gia Ngải Lâm tới đây, nhất định có thể giữ lại tay cho con!"

Mạnh Huy cũng rất kích động.
Hắn vốn đã cam chịu, nhưng sau khi nghe nói bác sĩ tên Ngải Lâm kia có thể chữa lành tay cho mình, hắn lại tràn ngập lòng tin vào tương lai.


"Bố, cảm ơn bố!"

Mắt Mạnh Huy đỏ hoe, nói: "Chờ tay con lành, con nhất định sẽ bắt đầu lại một lần nữa, thể hiện mặt xuất sắc nhất của mình cho bố xem!"

"Được! Được! Được!"

Mạnh Thiên Kiêu liên tiếp nói ba từ "Được", kích động nói: "Đây mới là con trai của Mạnh Thiên Kiêu bố chứ! Con chờ đấy, bố sẽ lập tức qua Giang Hải mời chuyên gia Ngải Lâm về chữa trị cho con!"

- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment