Chiến Thần Ở Rể

Chương 325


Mặt trời vừa mới ló dạng, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.


Châu Ngọc Thúy thức trắng suốt đêm nghe thấy tiếng chuông lập tức run lẩy bẩy.


“Cậu Thanh, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cậu giao”.


Dương Thanh bật loa ngoài, giọng nói mệt mỏi của Trần Hưng Hải vang lên: “Hồng Nham chết rồi, nhà họ Trịnh cũng hoàn toàn sụp đổ.
Trịnh Mỹ Linh đang bị giam lỏng trong nhà họ Trần, cậu có cần tôi đưa con nhóc đó tới Giang Hải không?”

“Cứ giam giữ để cô ta chịu khổ trước đi!”

Dương Thanh lạnh giọng nói.


“Vâng!”

Trần Hưng Hải cung kính đáp rồi hỏi: “Cậu Thanh còn gì dặn dò nữa không?”

“Không, ông nghỉ ngơi đi!”, Dương Thanh nói.


Nghe anh nói vậy, Trần Hưng Hải đột nhiên có cảm giác được anh quan tâm.


Dương Thanh mở loa ngoài từ đầu đến cuối.


Châu Ngọc Thúy nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, vô cùng sợ hãi.
Tuy bà ta không biết người gọi điện thoại cho anh là ai nhưng lại biết nhà họ Trịnh đã sụp đổ, Trịnh Mỹ Linh bị giam lỏng.


“Rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ?”

“Liệu con nhóc Trịnh Mỹ Linh kia có khai ra mình không?”

“Dương Thanh định làm gì mình?”

Châu Ngọc Thúy không ngừng suy nghĩ, cả người run lên vì sợ.



Nhưng Dương Thanh không thèm nhìn bà ta một cái, dường như không hề hay biết bà ta đang giả vờ ngủ.


Đây chính là điều Dương Thanh muốn, để Châu Ngọc Thúy biết kết cục của nhà họ Trịnh thê thảm như thế nào.


Sự tra tấn tinh thần còn đau đớn, khó chịu hơn cả nỗi đau thể xác.


Bởi vì bị cho uống thuốc ngủ nên Tần Thanh Tâm ngủ rất say.
Ngày thường cứ đến sáu giờ là tỉnh, hôm nay ngủ thẳng tới tám giờ, Dương Thanh còn phải gọi cô dậy.


“Trời ạ! Sao em lại ngủ say như vậy? Tám giờ rồi á?”

Tần Thanh Tâm nhìn đồng hồ xong lập tức ngồi bật dậy, giận dỗi nói: “Sao anh không gọi em sớm hơn?”

Dương Thanh cười đáp: “Em quên rồi à? Tối qua em bảo anh về nhà mà.
Anh vừa tới đây thì gọi em luôn đó”.


Lúc này Tần Thanh Tâm mới tỉnh táo hoàn toàn.
Có lẽ là vì tác dụng của thuốc nên cô vẫn còn buồn ngủ, khẽ xoa huyệt Thái Dương.


Dương Thanh bước tới giơ tay nói: “Anh xoa cho!”

Dứt lời, anh nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho cô.


Tay của Dương Thanh rất to, mười ngón tay đều thon dài, hai bàn tay có thể bao trùm cả đầu cô.


Tần Thanh Tâm nhắm mắt hưởng thụ, khóe miệng cong lên, nở nụ cười hạnh phúc.


Châu Ngọc Thúy vẫn luôn giả vờ ngủ cũng không nhịn được nữa, tranh thủ lúc Dương Thanh đang xoa bóp cho Tần Thanh Tâm lẻn ra khỏi phòng bệnh.


Sau khi ra ngoài, bà ta vội vàng gọi cho Trịnh Mỹ Linh.


Bà ta muốn xác nhận xem cô ta có bị sao không.



Nhưng kết quả khiến bà ta tuyệt vọng, gọi bao nhiêu cuộc, điện thoại của đối phương vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.


“Chẳng lẽ Mỹ Linh bị giam lỏng thật sao?”

Châu Ngọc Thúy nghĩ tới cuộc điện thoại lúc sáng của Dương Thanh, mặt mũi trắng bệch.


Không gọi được cho Trịnh Mỹ Linh, bà ta lại gọi điện cho Châu Ngọc Dung.


“Ngọc Dung, bố thế nào rồi?”

Đợi Châu Ngọc Dung nghe máy, Châu Ngọc Thúy nhanh trí hỏi thăm ông cụ Châu trước.


“Tốt quá, em đang định gọi điện cho chị đây, không ngờ chị lại gọi cho em trước”.


Châu Ngọc Thúy vui sướng nói: “Chị ơi, đêm qua Mỹ Linh bị người ta bắt cóc.
Đến tận bây giờ bọn em vẫn chưa tìm thấy con bé, chị tìm giúp em với!”

Sau khi nghe máy Châu Ngọc Dung mới chợt nhớ lần trước trong đám cưới nhà họ Châu, rất nhiều ông chủ gia tộc giàu có đều tới vì Dương Thanh.


Nghe vậy, Châu Ngọc Thúy lại càng hoảng sợ.
Bà ta có thể xác nhận, Trịnh Mỹ Linh thực sự bị người của Dương Thanh giam lỏng.


Càng nghĩ bà ta lại càng kinh hãi.


“Chị đừng im lặng như vậy! Mỹ Linh là cháu gái chị, chị không thể thấy chết không cứu!”

“Con rể của chị đã cứu ông chủ nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ một mạng đúng không? Chị bảo nó nhanh chóng nhờ ông chủ Hàn sai người tìm Mỹ Linh giúp đi!”

“Bao giờ tìm được con bé, cả nhà em sẽ tới Giang Hải trực tiếp cảm ơn chị!”

Châu Ngọc Dung nói liên tục như súng liên thanh, không cho Châu Ngọc Thúy cơ hội mở miệng.



“Ngọc Dung, không phải chị không muốn giúp em.
Em cũng biết chị và Dương Thanh không ưa nhau, sao nó chịu giúp chị?”

Châu Ngọc Thúy cố gắng bình tĩnh nói.
Hiện giờ trong đầu của bà ta chỉ có một suy nghĩ, mau trốn đi.


Nếu cứ tiếp tục chờ đến khi Tần Đại Dũng tỉnh lại, chắc chắn Dương Thanh sẽ xử lý bà ta.


“Ngọc Dung, ông nội Mỹ Linh là chủ tịch tập đoàn Trịnh Hòa.
Chẳng lẽ nhà họ Trịnh mặc kệ con bé bị bắt cóc sao?”, Châu Ngọc Thúy nói bóng gió.


Châu Ngọc Dung bật khóc nức nở: “Chị ơi, nhà họ Trịnh sụp đổ rồi, đến cả bố chồng em cũng đang phải nằm viện.
Tập đoàn Trịnh Hòa đã bị niêm phong”.


“Cái gì?”

Châu Ngọc Thúy cả kinh nói: “Sao một gia tộc lớn như nhà họ Trịnh sụp đổ nhanh vậy được? Sao lại như vậy?”

Bà ta cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra, không thể nhấc lên.


Châu Ngọc Dung nức nở nói: “Chị đừng hỏi nhiều nữa.
Bây giờ nhà họ Trịnh còn chẳng bằng nhà họ Châu chúng ta.
Nếu chị không giúp em thì không ai giúp được nữa!”

“Em xin chị, hãy năn nỉ Dương Thanh nhờ ông chủ Hàn tìm Mỹ Linh giúp chúng em với!”

Châu Ngọc Dung khóc lóc om sòm.


Châu Ngọc Thúy còn không bảo vệ được chính mình, sao có thể chạy đi tìm Dương Thanh được?

“Ngọc Dung, em nói gì thế? Hả? Sao chị không nghe thấy gì hết.
Chết tiệt, sao điện thoại lại mất tín hiệu rồi?”

Châu Ngọc Thúy cố tình giơ điện thoại ra xa rồi thẳng tay cúp máy, đồng thời tắt máy luôn.


“Mình nên làm gì bây giờ?”, Châu Ngọc Thúy cảm thấy tuyệt vọng.


Bệnh tình của Tần Đại Dũng tốt lên từng ngày, các chuyên gia đều nói mấy ngày này ông ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.


Lần đầu tiên Châu Ngọc Thúy thấy hối hận.



Bà ta hối hận vì đã thuê người đâm Tần Đại Dũng, hối hận không đối xử tốt với Dương Thanh, hối hận không chăm sóc tốt cho Tần Thanh Tâm.


“Dương Thanh, tất cả đều tại mày cố ý giả nghèo nên tao mới tưởng mày nghèo thật.
Nếu không sao tao lại rơi vào bước đường như ngày hôm nay?”

Sắc mặt Châu Ngọc Thúy trở nên dữ tợn, toàn bộ sợ hãi đều biến mất, thay vào đó là sát khí mãnh liệt.
Bà ta muốn Dương Thanh chết.


Cùng lúc đó tại bệnh viện Nhân Dân của tỉnh lỵ.


Trong một phòng bệnh cao cấp, Mạnh Huy nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà, hai mắt trống rỗng.


Lớp băng vải dày cộp trên tay hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.


“Con trai, con đừng như vậy! Con nói gì đó đi!”

“Cho dù không có chuyên gia Ngải Lâm kia, bố cũng sẽ tìm cách mời được thần y chữa tay cho con”.


“Có bố ở đây, chắc chắn tay của con sẽ không sao!”

Mạnh Thiên Kiêu nhìn gương mặt tuyệt vọng không thiết sống của Mạnh Huy, đau lòng khôn xiết.


Sau khi cưỡng ép đưa Ngải Lâm đi không thành, Mạnh Huy vẫn cứ như vậy, cả ngày ngơ ngác nhìn trần nhà, không chịu nói năng gì.


Bác sĩ cùng từng nói với Mạnh Thiên Kiêu rất nhiều lần, bọn họ không thể giữ lại tay của Mạnh Huy.
Nếu không nhanh chóng cắt bỏ sẽ bị nhiễm trùng, nguy hiểm đến cả tính mạng.


Mấy ngày nay Mạnh Thiên Kiêu bôn ba khắp nơi vẫn không tìm được người chữa tay cho Mạnh Huy.


“Sếp Mạnh, tay của cậu Huy đã bắt đầu bị nhiễm trùng.
Hầu như cả bàn tay đều bị hoại tử, ông buộc phải đưa ra quyết định ngay”.


Bác sĩ kiểm tra tay của Mạnh Huy xong, nghiêm giọng nói: “Bây giờ chỉ có cắt tay mới giữ được mạng sống!”

- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment