Chiến Thần Ở Rể

Chương 3304

Chương 3304:

Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Dương Thanh lạnh lùng nhìn theo hướng Mục Xung rời đi, cười lạnh rồi ngồi xuống, chờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử.

“Râm rầm rầm!”

Phía bên kia, sau khi về phòng, Mục Xung lập tức bùng nổ, đập hết những thứ có thể đập trong phòng.

“Dương Thanh, mày là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà mày đòi nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ?”

Mục Xung giận dữ hét: “Cho dù Mục thành chủ không ở đây, cũng không đến lượt mày nói chuyện ở Mục phủi”

Người của Mục phủ đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, đều có vẻ sợ hãi.

“Cậu chủ Mục, không thể giữ Dương Thanh lại được, cậu ta ở Mục phủ ngày nào thì sẽ chèn ép ông ngày đó”.

Sau khi Mục Xung trút giận xong, Mục Lương Bình bước lên trước, nghiêm nghị nói.

Ngón trỏ bên tay phải ông ta đã bị Dương Thanh bẻ gãy, nỗi oán hận của ông ta với Dương Thanh đã đạt đến đỉnh điểm.

Mục Xung tức giận nói: “Ông đang nói nhảm đấy à? Chẳng lẽ tôi không biết là không thể giữ cậu ta lại ư? Nhưng chúng ta còn cách gì chứ? Ai giết nổi cậu ta hả?”

Mục Lương Bình bước đến, nhỏ giọng nói vào tai Mục Xung mấy câu.

Sau khi ông ta nói xong, Mục Xung lập tức vui mừng, vội bảo: “Chuyện này giao cho ông, nếu thành công, ông sẽ là trợ thủ đắc lực của tôi sau khi tôi thừa kế chức thành chủ Mục phủ”.

Nghe thấy thế, Mục Lương Bình mừng rỡ nói: “Cậu chủ Mục, tôi đi làm ngay đây!”

Từng giây từng phút trôi đi, khoảng một tiếng sau, rốt cuộc cửa phòng kiếm khách Ảnh Tử cũng mở, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam bước ra ngoài.

Mặt Phùng Tiểu Uyển tái nhợt, đầu Hoài Lam cũng đầm đìa mồ hôi.

Dương Thanh vội vàng bước đến, hỏi: “Tiểu Uyển, tiền bối Ảnh Tử sao rồi?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, cười gượng, nói: “Xem như đã sống sót, nhưng nếu muốn khỏi hẳn, có lẽ cần nửa năm một năm”.

Dương Thanh thở phào, nói: “Chỉ cần còn sống thì chính là may mắn lớn nhất rồi”.

“Em cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi! Anh sẽ canh ở đây”.

Phùng Tiểu Uyển gật đầu rồi rời đi với Hoài Lam.

Dương Thanh nhìn kiếm khách Ảnh Tử đang bị băng kín người, cảm thấy hơi không đành lòng.

Anh nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc ai đã khiến tiền bối Ảnh Tử bị thương nặng như thế chứ”.

May mà kiếm khách Ảnh Tử đã sống sót quay về Mục phủ.

Tối đó, Dương Thanh đang canh chừng ở phòng của kiếm khách Ảnh Tử, bỗng cảm nhận được một hơi thở như có như không, tuy đối phương đã dốc sức che giấu nhưng không tránh khỏi cảm giác của anh được.

Anh nhíu mày, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lo.

Tiếng động nhanh chóng truyền đến từ bên ngoài, nghe rất nhỏ.

Dương Thanh rút dao găm linh khí ra khỏi vỏ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Rầm!”

Bình Luận (0)
Comment