Chiến Thần Ở Rể

Chương 340


Tiếng quát này như tiếng sấm rền vang bên tai tên vệ sĩ, toàn thân ông ta run bần bật, sợ hãi lùi lại liên tiếp ba bốn bước.


Đến khi lấy lại được tinh thần, ông ta hoảng hốt phát hiện Hoàng An đã bị Dương Thanh nhấc lên khỏi mặt đất đang không ngừng giãy giụa.


“Anh muốn ép Ngải Lâm cưới mình sao?”

“Anh muốn hủy diệt nhà họ Ngải sao?”

“Anh còn muốn giết tôi ngay tại đây sao?”

“Anh có tư cách uy hiếp tôi sao?”

Dương Thanh liên tục chất vất, lời lẽ đanh thép đánh thẳng vào tai Hoàng An.


Mỗi một câu hỏi, Dương Thanh lại tăng thêm sức lực trên tay.
Sau bốn câu hỏi, Hoàng An cảm thấy cổ mình như sắp rời ra, sợ chết khiếp.


Hiện giờ, anh ta đã cảm nhận được cái chết đang kề cận.


Còn tên vệ sĩ bên cạnh Hoàng An đã bị một tiếng quát của Dương Thanh dọa cho không dám tới gần một bước.


“Cậu Thanh, thả tay ra! Mau thả tay ra đi!”

Một lúc sau, Ngải Lâm mới bừng tỉnh, vội vàng hét lớn.



Cô ấy không muốn hi sinh hạnh phúc của bản thân vì gia tộc, nhưng cũng không muốn gia tộc diệt vong vì mình.


Hơn nữa, nếu Dương Thanh thực sự lấy mạng Hoàng An, bản thân anh cũng gặp phải phiền phức.


“Tâm Tâm, em mau khuyên nhủ Dương Thanh đi”.


Thấy Dương Thanh không đáp lại, Ngải Lâm vội vàng nhờ Tần Thanh Tâm giúp đỡ.


Tần Thanh Tâm cũng bình tĩnh lại, sốt ruột nói: “Chồng, anh buông tay đi! Anh ta sắp chết rồi!”

Nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh mới dần khôi phục màu sắc bình thường.


“Nể mặt chị Lâm, tạm thời tha cho anh một mạng!”

Dương Thanh vung tay lên, Hoàng An bị ném văng ra xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất, thê thảm như chó chết, hít lấy hít để không khí.


Vừa rồi suýt nữa thì anh ta đã toi mạng.


Một lúc lâu sau, Hoàng An mới dần khôi phục lại, nhưng trên cổ vẫn hằn rõ dấu vết bị Dương Thanh bóp chặt.


“Điều tra lai lịch của thằng nhãi kia cho tôi!”

Nhìn theo đám người Dương Thanh rời đi, Hoàng An nổi giận rống lên.


Anh ta là con cháu nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Đừng nói là Giang Hải, kể cả mấy mươi thế lực tỉnh lỵ to lớn khắp Chiêu Châu, thậm chí là các gia tộc giàu có ở Yến Đô đều không có ai dám đối xử với anh ta như vậy.


Bị một thằng nhóc hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi suýt giết chết ngay ngoài đường là sự sỉ nhục của anh ta.


Hiện giờ, nhóm người Dương Thanh đã đi vào nhà hàng Bắc Viên Xuân.


Trong phòng ăn, Ngải Lâm bần thần ngồi đó, hai mắt sưng đỏ không nói lời nào.


Mã Siêu ngồi cạnh không biết phải làm gì để an ủi cô ấy.


“Chị Lâm, chị đừng buồn nữa.
Em tin có anh Siêu ở đây, không ai có thể làm hại chị được đâu”.


Tần Thanh Tâm nắm tay Ngải Lâm nhẹ giọng an ủi.



Mã Siêu vội tiếp lời: “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ không để ai làm tổn thương chị”.


Dương Thanh cũng lên tiếng: “Chị đừng nghĩ nhiều nữa.
Chuyện chị không muốn làm, không ai có quyền ép buộc!”

Ngải Lâm cảm động nhìn bọn họ, đỏ mắt nói: “Cảm ơn mọi người!”

Bữa cơm này không hề vui vẻ.
Trước khi rời đi, Ngải Lâm bỗng nói: “Ngày mai, chị phải quay về Yến Đô rồi”.


Nghe vậy, mọi người đều chìm vào im lặng.


Lần này Ngải Lâm tới Giang Hải là vì Tần Đại Dũng.
Giờ đây, Tần Đại Dũng đã tỉnh, cô ấy cũng ở đây được một thời gian rồi, đúng là nên trở về.


“Được, ngày mai em và Mã Siêu sẽ tới tiễn chị!”, Dương Thanh nói.


Anh biết, lần này trở về Yến Đô, có lẽ Ngải Lâm thực sự sẽ phải gả vào nhà họ Hoàng theo ý của gia tộc.


Mặc dù anh rất mong Mã Siêu và Ngải Lâm ở bên nhau, cũng sẵn sàng chống đỡ hết thảy cho bọn họ.


Nhưng mỗi người đều có quyền tự quyết định.
Anh hiểu tính cách của Ngải Lâm, một khi cô ấy đã hạ quyết tâm, dù anh có dẫn theo nghìn quân vạn mã tới nhà họ Hoàng giúp Mã Siêu dạm ngõ, cô ấy vẫn sẽ không đổi ý.


Trừ phi, cô quyết tâm ở bên Mã Siêu.


Nhưng hiện giờ, quan hệ của hai người vẫn chưa thân thiết tới mức bàn chuyện cưới gả.



Mã Siêu lập tức buồn rầu, cầm chén trà uống một hơi cạn sạch.


Cùng lúc đó ở nhà họ Mạnh.


Trong phòng khách, một quý bà trung niên tao nhã quý phái đang ngồi trên vị trí cao nhất.


Còn chủ nhà họ Mạnh, Mạnh Hồng Nghiệp chỉ có thể ngồi cạnh bà ta, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.


“Cô Hoàng, cô tới Giang Hải từ lúc nào vậy, sao không nói trước với tôi một tiếng? Để tôi tới sân bay đón cô”.


Mạnh Hồng Nghiệp tươi cười nịnh nọt, ánh mắt lại tràn ngập sợ hãi.


Vẻ mặt của người đàn bà họ Hoàng rất bình tĩnh, cặp mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm Mạnh Hồng Nghiệp, dường như có thể nhìn ra sự sợ hãi của lão ta.


“Tôi hỏi ông, tại sao con trai tôi Mạnh Huy lại chết? Cả chồng trước của tôi, Mạnh Thiên Kiêu nữa?”

Người đàn bà họ Hoàng kia đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt hiện lên sát khí mãnh liệt khiến lông tơ toàn thân Mạnh Hồng Nghiệp đều dựng đứng.


- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment