Chiến Thần Ở Rể

Chương 345


Thấy Dương Thanh nhếch miệng cười khiêu khích, đại sư Đàm cảm thấy anh đang giễu cợt mình, nổi giận dùng sức đạp mạnh, cả cơ thể bay lên không trung.


Ông ta duỗi chân muốn đạp vào đầu anh.


Giây phút chân của ông ta sắp chạm vào, Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng đó.


“Thằng nhóc này thật ngông cuồng.
Cho dù lỡ tay giết mày thì bà Hoàng cũng sẽ không trách tao!”

Đại sư Đàm dữ tợn hét lên.


“Bốp!”

Ngay khi ông ta sắp đạp xuống đầu Dương Thanh, anh chợt giơ tay bắt lấy cổ chân của ông ta.


Đại sư Đàm lập tức ý thức được nguy hiểm, mặt mũi biến sắc.


“Răng rắc!”

Chỉ thấy Dương Thanh nở nụ cười tàn nhẫn, dùng sức vặn tay.


Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.
Cơ thể đại sư Đàm vẫn lơ lửng trên không trung, cổ chân bị bẻ gãy tạo thành một góc chín mươi độ.



“Rầm!”

Đại sư Đàm ngã lăn ra đất.


“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đêm tối.


Dương Thanh đứng trước người đại sư Đàm cúi đầu nhìn ông ta, híp mắt nói: “Ông muốn đánh gãy tay chân tôi à?”

“Răng rắc!”

Dương Thanh đạp xuống một cái, cổ chân còn lại của đại sư Đàm cũng lập tức gãy nát.


“Ông nói muốn giết tôi?”.
Tìm truyện hay tại -- TRÙMT RUYỆN.
COM --

Giọng nói của Dương Thanh lớn dần, ngay sau đó là hai tiếng xương vỡ vụn vang lên liên tiếp.


Hai tay hai chân của đại sư Đàm đều bị phế!

Thủ đoạn ông ta dùng để uy hiếp Dương Thanh đã bị anh dùng lại trên người mình.


Đến tận lúc này ông ta mới hoảng hốt nhận ra, Hoàng Mai chọc phải người khủng bố tới mức nào.


Từ lúc hai người bắt đầu giao đấu, trong vòng mười giây ngắn ngủi ông ta đã bị phế bỏ tứ chi.


Đại sư Đàm chưa từng nghe nói tới người trẻ tuổi nào có thực lực mạnh mẽ như vậy, bây giờ hối hận cũng đã muộn.


“Rốt… rốt… cuộc cậu… cậu là ai?”

Đại sư Đàm run rẩy lên tiếng, đau đớn khi chân tay bị nghiền nát khiến ông ta sống không bằng chết.


Quan trọng nhất là, thực lực của ông ta không còn nữa, không thể làm khách quý của nhà họ Hoàng nữa.


Hiện giờ ông ta chỉ muốn biết thân phận của Dương Thanh là gì.


Cả Chiêu Châu chẳng có nổi mấy người trẻ tuổi lại có thực lực kinh người như anh.


Lúc này ông ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.


Dương Thanh lạnh giọng hỏi: “Tôi là ai còn quan trọng sao?”


Dứt lời, anh đá thêm một cái, đại sư Đàm trợn trừng hai mắt, lập tức tắt thở.


Hoàng Mai không hề hay biết cao thủ mạnh nhất bên cạnh mình đã bị Dương Thanh giẫm chết.


Bà ta đang hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý ở nhà họ Mạnh.


“Cô Hoàng, sao lâu như vậy vẫn chưa thấy đại sư Đàm trở về?”

Mạnh Hồng Nghiệp biết Dương Thanh lợi hại nên cũng hơi lo lắng.


Hoàng Mai bình tĩnh nói: “Trong nhà họ Hoàng đại sư Đàm cũng là cao thủ hàng đầu.
Ông thực sự cho rằng đại sư Đàm đích thân ra tay vẫn không giải quyết nổi thằng nhóc kia sao?”

“Ông chủ Mạnh, ông quá xem thường nhà họ Hoàng chúng tôi rồi đấy.
Nhà họ Mạnh không có cao thủ mạnh mẽ không có nghĩa là nhà họ Hoàng cũng không có!”

Hoàng An cũng khinh thường nói.


Mạnh Hồng Nghiệp nào dám đắc tội hai cô cháu nhà họ Hoàng này, gật đầu lia lịa đáp: “Cô Hoàng và cậu An nói chí phải.
Đại sư Đàm đã ra tay, Dương Thanh chắc chắn phải chết thảm”.


Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lão ta vẫn thấp thỏm không yên.


Dù sao Dương Thanh cũng đã bỏ qua cho nhà họ Mạnh một lần.
Nếu lần này vẫn không thể xử lý được anh, nhà họ Mạnh sẽ không tránh khỏi kết cục bị hủy diệt.


Chẳng mấy chốc đã ba tiếng trôi qua, đại sư Đàm vẫn chưa trở về.


Từ tỉnh lỵ đến Giang Hải chỉ mất bốn mươi phút lái xe, cả đi cả về mất một tiếng hai mươi phút.
Một tiếng bốn mươi phút còn lại không đủ để giết Dương Thanh sao?

Lúc này không chỉ mình Mạnh Hồng Nghiệp, Hoàng Mai cũng bắt đầu cảm thấy bất an.



Trước đây mỗi lần đại sư Đàm ra tay đều trở về rất sớm.
Tại sao lần này lại muộn như vậy?

Nhưng sự hiểu biết về thực lực của đại sư Đàm vẫn giúp bà ta duy trì bình tĩnh.


“Cô ơi, sao đại sư Đàm vẫn chưa về nhỉ? Không phải ông ấy thấy Giang Hải vui nên định qua đêm luôn đấy chứ?”, Hoàng An cười hỏi.


Hoàng Mai trừng mắt nhìn anh ta: “Câm miệng!”

Hoàng An không dám nói nữa.
Anh ta không hề lo lắng đại sư Đàm sẽ thất bại, rảnh rỗi ngồi nghịch điện thoại.


Đúng lúc này, một người cuống quít xông vào phòng khách: “Ông… ông chủ, đại… đại sư Đàm…”

“Đại sư Đàm làm sao? Nói rõ ràng xem nào!”, Mạnh Hồng Nghiệp cả giận quát.


“Chết rồi! Đại sư Đàm chết rồi!”

Người kia hoảng sợ hô lên.


- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment