Chiến Thần Ở Rể

Chương 357


Lý Vỹ và Vu Hiểu Vi nhanh chóng bị cảnh sát dẫn đi.


Đến tận lúc này, Vu Hiểu Vi vẫn không thể hiểu tại sao một thằng tới ở rể một gia tộc nhỏ có thể khiến cậu chủ gia tộc hàng đầu Châu Thành cung kính như vậy.


“Từ hôm nay trở đi, Thiên Phủ Thành không còn Lý Vỹ và Vu Hiểu Vi.
Tôi hi vọng mọi người lấy đó làm gương, nếu còn ai phạm sai lầm như họ, quyết không tha!”

Trần Anh Hào nhìn quanh một lượt, nghiêm giọng nói.


“Vâng!”

Đám nhân viên còn lại nhao nhao đáp lời, không ai dám nói “Không”.


Phát biểu xong, Trần Anh Hào mới nhìn Dương Thanh, dè dặt nói: “Cậu Thanh, tôi xử lý như vậy cậu đã hài lòng chưa?”

Dương Thanh khẽ gật đầu: “Giám đốc cũ đã bị cảnh sát dẫn đi, có phải nên thay giám đốc mới rồi không?”

Mặc dù Trần Anh Hào không hiểu rõ nhưng từ khi bước vào Thiên Phủ Thành, anh ta đã phát hiện một nữ nhân viên vẫn luôn đứng cạnh Dương Thanh.


Anh ta lập tức bừng tỉnh, vội vàng gật đầu: “Cậu Thanh, tôi thấy Vương Diễm cũng không tệ, có thể đảm nhiệm chức giám đốc bán hàng, cậu thấy sao?”

“Đây là chuyện của anh, không liên quan đến tôi!”, anh bình thản nhếch môi.


Rõ ràng anh rất hài lòng, Trần Anh Hào vội đáp: “Vâng, cậu Thanh!”

Dứt lời, anh nhìn sang Vương Diễm đang ngơ ngác rồi lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, Vương Diễm chính là giám đốc bán hàng của Thiên Phủ Thành, phụ trách toàn bộ mọi chuyện ở Thiên Phủ Thành! Nếu ai không phục, tự cút đi!”

Nghe vậy, mọi người kinh ngạc đáp: “Vâng!”

Cứ như vậy, một nhân viên mới bị Vu Hiểu Vi chèn ép gần ba tháng không thể bán được một món đồ cổ nào thoáng chốc trở thành giám đốc bán hàng của Thiên Phủ Thành.


Đối với Vương Diễm, đây chính là một bước lên mây.


Nhưng cô ấy biết, tất cả đều nhờ có Dương Thanh.



“Sao anh lại ở đây?”

Đợi Trần Anh Hào xử lý xong chuyện ở Thiên Phủ Thành, Dương Thanh nghi hoặc hỏi thăm.


“Một tháng trước nhà họ Trần đã mua lại Thiên Phủ Thành.
Ông nội tôi muốn mở thị trường ở tỉnh lỵ nên bảo tôi tới phụ trách một số việc kinh doanh trước”.


“Tôi đang đi kiểm tra thì gặp được cậu ở đây”.


“Cậu Thanh tới Thiên Phủ Thành để mua gì sao?”

Nghe Trần Anh Hào giải thích, Dương Thanh mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.


Từ sau khi nhà họ Viên ở Châu Thành bị diệt, nhà họ Trần liền độc chiếm toàn bộ thị trường nơi đây, dù là thực lực hay địa vị đều tăng cao.


Hiện giờ mấy gia tộc xếp dưới ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ và nhiều gia tộc bản địa khác đều không sánh bằng nhà họ Trần.


Đối với Dương Thanh, đây là chuyện tốt vì nhà họ Trần đã đi theo anh.


“Vừa nãy tôi chọn được hai món đồ cổ, định mang tặng người khác”, Dương Thanh đáp.


“Thì ra là vậy!”

Dù Dương Thanh không kể rõ ngọn ngành nhưng Trần Anh Hào cũng đoán được kha khá, vội vàng gọi Vương Diễm tới dặn dò: “Mau đóng gói hai món đồ cậu Thanh thích đi”.


“Vâng thưa sếp Trần!”

Vương Diễm đáp rồi lập tức rời đi.


Cô ấy nhanh chóng trở lại với hai hộp quà được đóng gói tinh xảo.


“Cậu Thanh muốn quẹt thẻ hay là?”, Vương Diễm căng thẳng hỏi.


“Quẹt thẻ?”

Trần Anh Hào cũng bị chọc cười nhưng lại không dám nổi giận với Vương Diễm, chỉ có thể ôn tồn giải thích: “Đừng nói là hai món đồ, dù cậu Thanh thích toàn bộ đồ cổ ở Thiên Phủ Thành cũng sẽ được miễn phí tất cả!”

Nghe vậy, Vương Diễm cực kỳ kinh hãi.


Tổng giá trị của toàn bộ đồ cổ ở Thiên Phủ Thành cũng phải mấy tỷ trở lên.


Ý của Trần Anh Hào là đống đồ mấy tỷ này đều có thể tặng miễn phí cho Dương Thanh sao?

Các nhân viên bán hàng khác cũng rất kinh ngạc.
Hiện giờ họ chỉ cảm thấy hối hận.


Nếu không phải bọn họ mắt chó coi thường người khác, làm sao đến lượt một người mới đến gần ba tháng giành được cơ hội như thế này?

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Người mới bị bọn họ chèn ép đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.


Thỉnh thoảng Trần Anh Hào mới xuất hiện một lần, vậy là sau này Vương Diễm sẽ có quyền định đoạt toàn bộ mọi chuyện ở Thiên Phủ Thành.


Nghĩ vậy, bọn họ càng thêm thù ghét Vu Hiểu Vi.



Tất cả đều do con ả chết tiệt đó.


Dương Thanh không hề khách sáo.
Nếu không nhờ anh, nhà họ Trần cũng không thể có được địa vị như ngày hôm nay.


“Vậy thì cảm ơn cậu chủ Hào nhé!”

Dương Thanh mỉm cười xách hai túi đồ cổ rời đi.


Sau khi anh đi khuất, Trần Anh Hào mới thở phào nhẹ nhõm, vội lôi khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán.


Trước mặt Dương Thanh, đến cả thở mạnh anh ta cũng không dám.


“Sếp Trần, người đó là ai vậy?”

Một người thanh niên đứng sau Trần Anh Hào bỗng lên tiếng hỏi.


Trần Anh Hào nghiêm giọng nói: “Tôi không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng cậu chỉ cần nhớ kỹ một câu là được”.


“Câu gì?”, người kia nghi hoặc hỏi.


“Thà trêu chọc Diêm Vương còn hơn chọc giận cậu Thanh!”, Trần Anh Hào nghiêm túc dặn dò.


Nghe vậy, người kia không khỏi run rẩy toàn thân.


Nghe có vẻ rất khoa trương, nhưng cậu ta biết rõ Trần Anh Hào là người kiêu ngạo như thế nào.


Một người trẻ tuổi có thể khiến Trần Anh Hào e sợ như vậy, cậu ta không dám khinh thường.


Lúc này, Dương Thanh đã lái xe tới nhà họ Hàn.


Chuyện ở Thiên Phủ Thành làm mất khá nhiều thời gian, tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi sắp bắt đầu rồi.


Nửa tiếng sau, Dương Thanh đỗ xe ở cổng một tòa nhà xa hoa.


Khu nhà của nhà họ Hàn cách xa trung tâm thành phố, nhưng không ai dám coi thường nhà họ Hàn nằm trong ba gia tộc hàng đầu tỉnh lỵ.


Khu nhà khổng lồ như một công viên cỡ lớn, bên trong có rất nhiều tòa biệt thự hai tầng độc lập.



Chỉ con cháu nhà họ Hàn mới có tư cách sống ở đây.


“Đây là xe của anh à?”

Dương Thanh vừa mới xuống xe, đang ngắm biệt thự nhà họ Hàn từ xa thì nghe thấy một giọng nói khó chịu.


Một chiếc Bentley màu xanh da trời đỗ ở bên cạnh, một thanh niên mặc toàn hàng hiệu kéo cửa kính xe ở ghế sau xuống, thò đầu ra hỏi.


Dương Thanh cau mày nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Làm sao?”

“Con mẹ nó! Có mỗi chiếc Phaeton rách nát cũng dám đỗ ở trong bãi đỗ xe nhà họ Hàn sao? Mau lái xe của anh ra chỗ khác đi, tôi muốn đỗ xe ở đây!”

Hắn khinh bỉ nói, thái độ kiêu căng phách lối.


Dương Thanh lạnh lùng nhìn hắn rồi quay lưng bước vào nhà họ Hàn.


Thấy Dương Thanh ngó lơ mình, sắc mặt tên thanh niên kia trở nên cứng đờ.


Một lúc sau hắn mới nổi giận quát: “Chết tiệt! Một chiếc Phaeton rách nát cũng đòi lên mặt với tôi? Mau đập nát xe của anh ta cho tôi!”

“Vâng thưa cậu Vũ!”

Người đàn ông vạm vỡ ngồi ghế lái phụ vội đáp.


Gã lập tức xuống xe, cầm cờ lê đi tới xe của Dương Thanh đập thật mạnh.
Mấy phút sau, chiếc Phaeton đã bị biến dạng.


- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment