Chiến Thần Ở Rể

Chương 377


Đặc biệt là Vương Diễm, càng nghĩ càng thấy đúng.


Giờ phút này, cô ấy đột nhiên muốn khóc.


Lần đầu tiên cô ấy cảm giác có người có thể hiểu được mình.


Tần Y đứng ở bên cạnh Dương Thanh, trong đôi mắt sáng ngời như ngọc đầy vẻ sùng bái.


Người đàn ông này là anh rể của tôi đấy!

Đường Khôn và Từ Giai càng xấu hổ hơn, cảm giác như mọi người đều nhìn bọn họ với vẻ giễu cợt.


"Nhặt lên, xin lỗi!"

Dương Thanh lại nhìn Đường Khôn với ánh mắt sắc bén.


"Mau nhặt lên và xin lỗi đi!"

"Thật sự tưởng mình có chút tiền thì ghê gớm lắm sao? Tài sản của ông đây lên tới mấy tỷ cũng đâu lớn lối như cậu?"

"Người có tiền gì chứ? Tôi thấy chẳng qua là kẻ thích hư vinh, trên người mặc hàng super fake của Armani, ngay cả đồng hồ đeo tay cũng là hàng super fake thôi!"

Lúc này, đám người đứng xem xung quanh cũng không nhìn được nữa, đều chỉ trỏ bàn tán về Đường Khôn.


Đường Khôn hoảng sợ.
Người có thể tới Thiên Phủ Thành mua sắm, có ai mà không có gia tài bạc triệu?

Anh ta vừa mở miệng đã nói toàn lời dối trá!

Bây giờ người ta nhận ra quần áo trên người anh ta là hàng super fake, nhưng anh ta không dám nói một câu nào.


"Xin lỗi!"

Đường Khôn vội vàng nhặt tấm thẻ của mình lên và đưa cho Vương Diễm, đồng thời cúi đầu xin lỗi.



Bây giờ, anh ta chỉ muốn mau chóng đền bình gốm sứ đã bị Từ Giai đụng nát rồi rời khỏi đây.


Từ Giai tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thanh nói: "Tên nghèo hèn kém cỏi như anh thì có tư cách gì dạy dỗ người đàn ông của tôi?"

"Anh biết chồng tôi là ai không? Anh ấy chính là phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà, lương một năm tới mấy triệu, tài sản mấy tỷ.
Tôi muốn gì, anh ấy đều mua cho tôi hết!"

"Còn cậu, Tần Y! Mắt nhìn người của cậu quá kém, không ngờ tìm kẻ nghèo hèn kém cỏi như vậy làm bạn trai.
Cả đời này cậu sẽ bị tôi giẫm dưới chân thôi”.


"Cậu chẳng có hy vọng gì vượt qua được tôi đâu! Các người có làm cả đời cũng chẳng kiếm được bằng số tiền lẻ của chồng tôi!"

Từ Giai nói Dương Thanh xong lại quay sang châm chọc Tần Y.


Nhưng Dương Thanh và Tần Y trước sau không có phản ứng gì, chỉ nhìn Từ Giai với ánh mắt thương hại.


"Thưa anh, số dư trong tài khoản của anh không đủ!"

Từ Giai đang khoác lác Đường Khôn có rất nhiều tiền thì Vương Diễm đột nhiên cầm tấm thẻ đi tới với ánh mắt bất đắc dĩ.


"Sao có thể như vậy được?"

Đường Khôn lập tức nổi giận nói: "Trong thẻ của tôi còn hơn hai triệu.
Đó chỉ là một bình sứ vỡ thôi, sao không đủ trả được chứ?"

"Nếu anh xác định trong thẻ của anh chỉ có hơn hai triệu, vậy tôi vô cùng xin lỗi, số dư thật sự không đủ!"

Vương Diễm lịch sự nói, không hề có cảm xúc gì trước sự vô lễ của đối phương.


Đến lúc này, Đường Khôn mới ý thức được giá trị bình sứ bị Từ Giai làm rơi vỡ cao hơn hai triệu.


Anh ta đột nhiên hoảng hốt, giọng cũng yếu đi: "Bình sứ vỡ kia… bao nhiêu tiền?"

"Đây là bình gốm sứ Thanh Hoa được đúc từ một lò dân gian ở Trấn Cảnh Đức thời nhà Thanh, giá mười hai triệu ba trăm nghìn!", Vương Diễm nói.



"Cô nói bao nhiêu?"

Đường Khôn lập tức trợn trừng mắt.


Đồng thời, cảm giác khiếp sợ lan tràn khắp toàn thân anh ta.


"Mười hai triệu ba trăm nghìn!", Vương Diễm nhắc lại.


"Ầm!"

Đường Khôn chỉ cảm thấy trong đầu nổ mạnh, cả người choáng váng.


Anh ta vốn cho rằng Từ Giai chỉ đụng vỡ một bình sứ nát, nhiều lắm cũng chỉ một, hai triệu.


Anh ta cắn răng, nghĩ mình vẫn có thể đền được.
Nhưng kết quả lại không ngờ cái bình nát này là đồ cổ, còn trị giá mười hai triệu ba trăm nghìn.


Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

"Chồng, có phải anh cầm nhầm thẻ không?"

Từ Giai còn chưa ý thức được sự khác thường của Đường Khôn, chợt như bừng tỉnh, cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay của Vương Diễm và đắc ý nói: "Chồng, có phải hơn hai triệu này là tiền tiêu vặt anh tính cho em đúng không?"

"Nhìn thấy chưa? Chồng tôi cho tôi tiền tiêu vặt thôi cũng mấy triệu.
Còn cậu thì sao? Sợ rằng cậu còn chưa từng nhận được món quà nào trị giá hơn một nghìn, đúng không?"

Từ Giai nhìn Tần Y châm chọc.


Tần Y chỉ cảm thấy buồn cười.
Trên mặt Đường Khôn rõ ràng đang khủng hoảng và lo lắng mà người phụ nữ ngu xuẩn này vẫn còn khoe khoang.


"Cậu cười gì chứ?"

Từ Giai thẹn quá hóa giận, hỏi Tần Y.



Tần Y cười lạnh nói: "Cậu nên hỏi rõ xem rốt cuộc tấm thẻ này là tất cả tài sản của bạn trai cậu hay tiền tiêu vặt định cho cậu, rồi hãy đắc ý!"

"Cậu khinh thường tôi à? Tôi cho cậu biết, tài sản của chồng tôi lên tới mấy tỷ.
Đối với chồng tôi, một cái bình vỡ mười mấy triệu chỉ là hạt cát trong sa mạc”.


Từ Giai tức giận nói rồi vội vàng giục: "Chồng, bọn họ dám khinh thường chúng ta, nói hơn hai triệu trong thẻ này là tất cả tài sản của anh.
Vậy chẳng phải là tát thẳng vào mặt anh sao?"

"Anh mau lấy thẻ chính của anh ra đền cái bình vỡ hơn mười hai triệu này, cho bọn họ bẽ mặt!"

Đường Khôn không trả lời mà chợt nói: "Đưa thẻ cho tôi!"

"Hả?"

Từ Giai nghi ngờ: "Đây không phải là tiền tiêu vặt anh cho em sao?"

"Tôi bảo cô đưa thẻ cho tôi!"

Giọng Đường Khôn rõ ràng không bình thường.


Từ Giai đảo tròng mắt, vui mừng nói: "Chồng, anh đừng nói cho em biết là hơn hai triệu quá ít, anh muốn chuyển thẻ nhiều tiền hơn cho em làm tiền tiêu vặt nhé?"

Đường Khôn không nói gì, cướp luôn thẻ ngân hàng trong tay Từ Giai về.


Từ Giai vẫn chờ Đường Khôn đưa thẻ khác cho cô ta, nhưng kết quả anh ta lại nhìn Vương Diễm nói: "Oan có đầu, nợ có chủ, ai đụng hỏng đồ của các cô thì các cô tìm người đó bắt bồi thường.
Từ nay về sau, người phụ nữ này chẳng có liên quan quái gì với tôi hết!"

Anh ta nói xong thì xoay người muốn rời đi.


Vương Diễm sửng sốt!

Đám người vây xung quanh cũng ngây người!

Từ Giai càng sững sờ hơn!

"Tôi muốn xem là ai dám dương oai ở trên địa bàn của nhà họ Trần tôi!"

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên, một người trẻ tuổi đi đến.


Người này chính là Trần Anh Hào vừa nghe tin chạy tới.


Vừa rồi anh ta nhận được tin tức Dương Thanh tới Thiên Phủ Thành, đã vội vàng chạy tới đây.



Nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.


"Cậu...
cậu chủ Hào!"

Đường Khôn vừa nhìn đã nhận ra Trần Anh Hào, lập tức hoảng sợ.


Anh ta là người Châu Thành, làm sao có thể không biết Trần Anh Hào?

"Đường Khôn!"

Lúc này, Từ Giai mới lấy lại tinh thần, xông tới trước mặt Đường Khôn và tức giận hét lớn: "Anh nói vậy là có ý gì?"

Vừa rồi, khi Đường Khôn nói với Vương Diễm là anh ta không liên quan gì đến Từ Giai, cô ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm.


Mãi đến khi Đường Khôn thật sự bỏ lại cô ta mà đi, cô ta mới chợt hiểu ra mình không nghe nhầm.


Đặc biệt là bị Đường Khôn vứt bỏ ngay trước mặt mọi người và Tần Y khiến cô ta cảm giác như bị Tần Y đạp mấy phát lên mặt vậy.


"Cút ngay!"

Đường Khôn đẩy Từ Giai ra, tức giận nói: "Con khốn nhà cô suốt ngày chỉ biết nhớ thương tiền của tôi.
Tôi có bao nhiêu tiền thì liên quan quái gì tới cô?"

"Cô cũng không nhìn lại xem mình thế nào mà đòi tôi cho cô hơn hai triệu tiền tiêu vặt? Cô tưởng ông đây là máy rút tiền à?"

"Loại phụ nữ hám giàu như cô đáng để tôi tiêu nhiều tiền như vậy sao?"

"Đúng rồi, ngọc Quan Âm cô đeo trên cổ, còn cả nhẫn kim cương trên tay và vòng phỉ thúy đã bị cô làm vỡ đều là hàng super fake do tôi bỏ mấy trăm tệ tìm người làm đấy!"

"Chỉ có kẻ ngu mới chi mấy triệu cho người phụ nữ như cô thôi!"

Đường Khôn không thương tiếc, nói ra sự thật ngay trước mặt mọi người.


Từ Giai đờ đẫn, lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất.


Giờ phút này, cô ta cảm giác bầu trời của mình như sụp đổ.



.

Bình Luận (0)
Comment