Chiến Thần Ở Rể

Chương 401


Ai cũng hiểu sau hôm nay, cả Giang Bình sẽ nghe lệnh Dương Thanh.


Không ngờ một thanh niên hơn hai mươi tuổi lại dễ dàng hoàn thành chuyện mà cả nhà họ Hoàng thuộc tám gia tộc lớn ở Yến Đô lẫn chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật đều không làm được.


Cùng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce màu đen đang phóng đến sân bay.


Người ngồi trong xe chính là Hoàng Chung vừa rời khỏi khách sạn Trung Châu.


Lúc này, ông ta đang ngồi ở ghế sau với sắc mặt vô cùng u ám.


"Ông Chung, có cần xin sự trợ giúp từ Yến Đô không ạ?"

Một người trung niên ngồi ở ghế phụ lái thấp thỏm hỏi.


Ông ta là vệ sĩ của Hoàng Chung, đã đi theo Hoàng Chung rất nhiều năm, cũng giúp Hoàng Chung ngăn cản vô số nguy hiểm.


Nhưng vừa nãy, ở đại sảnh tổ chức hội giao lưu, chỉ một chữ "Cút" của Dương Thanh đã khiến ông ta phải lùi bước.


Lúc này ông ta vô cùng sợ hãi, sợ Hoàng Chung sẽ đổ những chuyện xảy ra ngày hôm nay lên đầu mình.


Hoàng Chung lạnh lùng nhìn vệ sĩ: "Nếu ông dám tiết lộ nửa chữ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ xử lý ông đấy!"

Nghe thấy thế, vệ sĩ run rẩy, lập tức im lặng.


Một lúc lâu sau, Hoàng Chung mới nói: "Sau này tôi sẽ bắt thằng nhãi đó chịu gấp bội nỗi nhục ngày hôm nay, nhưng giờ tôi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt".


"Nếu nhà họ Hoàng biết chuyện này, vị trí người thừa kế của tôi sẽ bị hủy bỏ ngay.
Đừng quên, có rất nhiều người trong gia tộc đang để mắt đến tôi đấy".


"Bây giờ Hiệp hội Võ thuật cũng nhúng tay vào, gần như không còn bất kỳ hy vọng gì trong việc nắm giữ Giang Bình nữa, tôi chỉ có thể chuyển mục tiêu sang nơi khác thôi".



Nghe Hoàng Chung giải thích như thế, vệ sĩ chợt hiểu ra, chẳng những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Hoàng Chung mất hết thể diện mà còn làm bẽ mặt nhà họ Hoàng.


Một khi chuyện xảy ra tối nay truyền đến Yến Đô, nhà họ Hoàng sẽ trở thành trò cười cho cả Yến Đô.


Đến khi đó, ông ta cũng chỉ còn đường chết, dù sao chức trách của ông ta cũng là bảo vệ Hoàng Chung mà.


Nhưng ông ta lại bị Dương Thanh quát cho lui bước, không dám tiến lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Chung chịu nhục.


"Nhưng...
nếu người ở Giang Bình để lộ chuyện này thì sao ạ?"

Vệ sĩ của Hoàng Chung hơi lo lắng.


Nhỡ người ở Giang Bình tiết lộ chuyện này rồi Hoàng Chung tưởng ông ta làm thì sao?

"Ngu xuẩn!"

Hoàng Chung mắng rồi lạnh lùng nói: "Chỉ là gia tộc nhỏ ở Giang Bình, sao dám lan truyền chuyện xảy ra tối nay chứ? Trừ khi họ chán sống!"

"Hiệp hội Võ thuật cũng sẽ không để lộ chuyện này, dù sao tôi cũng là người thừa kế của nhà họ Hoàng.
Một khi nhà họ Hoàng biết tôi đã phải chịu nhục trước mặt mọi người, chắc chắn thù hận giữa nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ thuật sẽ nhiều thêm".


"Nếu tuyên chiến với nhau, cả nhà họ Hoàng lẫn hiệp hội võ thuật đều sẽ gặp phải phiền phức rất lớn".


"Nhìn chung, bây giờ, các thế lực lớn ở Yến Đô đang rất ổn định, không ai dám phá vỡ sự cân bằng này".


Tuy Hoàng Chung rất bất mãn với vệ sĩ nhưng cũng biết rõ sự trung thành của đối phương.


Sau khi giải thích xong, ông ta cũng thoải mái hơn nhiều.


Ông ta muốn nắm giữ Giang Bình để củng cố địa vị của mình, nhưng không nhất thiết cứ phải là Giang Bình.


Nếu nắm giữ nơi khác thì vẫn có thể củng cố vị trí người thừa kế của ông ta.



Hoàng Chung không nán lại Giang Bình.
Ông ta rời khỏi khách sạn Trung Châu rồi đến sân bay luôn, rời xa nơi đã khiến ông ta phải chịu nhục nhã này.


Một bên khác, Thạch Giang của Hiệp hội Võ thuật cũng rời khỏi khách sạn Trung Châu.


Trên đường về, Thạch Giang vô cùng tức giận: "Quá hống hách! Quá hống hách! Tưởng có chút thực lực là có thể chống lại Hiệp hội Võ thuật à!"

"Tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày! Chắc chắn không!"

"Tức chết mất!"

Thạch Giang tức điên, chỉ hận không thể cử người đi giết Dương Thanh luôn.


Tuy lão ta đang sôi máu, nhưng người được cử tới Giang Bình để làm chi hội trưởng như lão ta cũng không ngu.


Lão ta biết rõ, chỉ riêng thực lực mà Dương Thanh thể hiện ra trước đó đã hơn xa lão ta rồi.


Ở Hiệp hội Võ thuật, kẻ mạnh làm vua.


Ở chi hội tỉnh Giang Bình, lão ta có thực lực mạnh nhất.


Ngay cả lão ta cũng không phải đối thủ của anh, nói gì đến những người khác chứ?

Nếu bây giờ muốn giải quyết Dương Thanh thì chỉ có thể tìm cao thủ mạnh hơn ở trụ sở chính của Hiệp hội Võ thuật mà thôi.


"Chi hội trưởng, tôi có cách này! Không chừng sẽ giết được thằng nhãi kia đấy!"

Đúng lúc này, một người trung niên ngồi ở ghế phụ lái bỗng nói.


Người này tên Lý Nam, là cấp dưới mà Thạch Giang tin tưởng nhất.



Lý Nam đã đi theo Thạch Giang từ trước khi lão ta được cử đến Giang Bình để làm chi hội trưởng.


Bên cạnh Thạch Giang, Lý Nam đóng vai trò quân sư, bày mưu tính kế.


Có thể nói, nếu không có Lý Nam thì cũng không có Thạch Giang bây giờ.


Nghe thấy Lý Nam nói thế, Thạch Giang lập tức vui mừng hỏi: "Mau nói đi, cậu có cách gì thế!"

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lý Nam xuất hiện vẻ hung tàn.
Ông ta híp mắt: "Chi hội trưởng, anh vẫn nhớ chuyện của chi hội phó Ngưu Căn Sinh chứ?"

Nghe thấy thế, sắc mặt Thạch Giang chùng xuống ngay.


"Ngưu Căn Sinh đã biến mất hơn nửa tháng, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì!"

Thạch Giang nghiêm nghị nói.


Lý Nam lắc đầu: "Chi hội trưởng, anh nghĩ Ngưu Căn Sinh còn sống không?"

"Cậu có ý gì?", Thạch Giang nhíu mày.


Lý Nam nói: "Ngưu Căn Sinh là chi hội phó của chi hội chúng ta, không thể vô cớ biến mất hơn nửa tháng được.
Tôi gần như có thể khẳng định, ông ta đã chết rồi!"

"Sao cơ? Chết á?"

Sắc mặt Thạch Giang thay đổi ngay.


Lý Nam gật đầu: "Ngưu Căn Sinh ỷ vào thân phận của anh trai, tuy bình thường không tuân thủ quy định lắm, còn lén làm một số chuyện".


"Nhưng nhìn chung, ông ta vẫn có chừng mực.
Theo tôi biết, ông ta chưa bao giờ biến mất lâu như thế".


"Dù sao anh trai ông ta cũng là người của trụ sở chính Hiệp hội Võ thuật, nếu ông ta làm quá đà thì sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của anh trai".


"Bây giờ tự dưng ông ta lại biến mất lâu như thế, chắc chắn đã gặp chuyện rồi!"

Lý Nam đã đoán được chuyện này từ lâu nhưng không nói.


Lúc này ông ta bỗng nhắc tới chuyện này, khiến Thạch Giang cảm thấy áp lực một cách khó hiểu.



Anh trai Ngưu Căn Sinh là cao thủ ở trụ sở chính của Hiệp hội Võ thuật, có thân phận cực kỳ cao quý, Thạch Giang vốn không có tư cách sánh vai với ông ta.


Bây giờ Ngưu Căn Sinh lại chết ở chi hội của lão ta, nếu anh trai Ngưu Căn Sinh biết thì sẽ ảnh hưởng tới lão ta rất nhiều.


"Nếu cậu đã nhắc đến chuyện này thì chắc cũng nghĩ ra cách đối phó rồi nhỉ?"

Thạch Giang im lặng một lúc lâu rồi trầm giọng hỏi.


Lý Nam gật nhẹ đầu: "Chúng ta có thể đổ chuyện này cho Dương Thanh".


"Vu oan cho thằng nhãi đó á?"

Thạch Giang lập tức giật mình.


Lý Nam mỉm cười: "Chi hội trưởng, anh nói thật cho tôi biết đi, thực lực của thằng nhãi đó so với anh thế nào?"

"Rất có thể nó mạnh hơn tôi!"

Trước mặt Lý Nam, Thạch Giang không giấu giếm bất cứ chuyện gì, nói đúng sự thật.


Lý Nam nói: "Cho dù nó không mạnh hơn anh thì ít nhất cũng ngang với anh, tức là nó có năng lực giết Ngưu Căn Sinh thật".


"Chúng ta chỉ cần đổ cái chết của Ngưu Căn Sinh lên đầu Dương Thanh, chắc chắn anh trai của Ngưu Căn Sinh sẽ đích thân đến".


"Tới khi đó, thằng nhãi ấy chỉ còn đường chết mà thôi".


"Cho dù anh trai Ngưu Căn Sinh trách anh thì cũng không thể làm gì anh vì chuyện này được".


"Sau khi ông ta giết Dương Thanh, những gia tộc khác chỉ là đám ô hợp.
Đến khi đó, chúng ta lại cử cao thủ đi ám sát chủ của mấy gia tộc đó, chẳng phải Giang Bình sẽ về tay chúng ta ư?"

Trong mắt Lý Nam tràn ngập sự nham hiểm.


Thạch Giang đang lo âu lập tức mừng rỡ, cười lớn: "Hay lắm! Không hổ là anh em tốt của Thạch Giang này, có cậu ở đây rồi, giành lấy Giang Bình đâu còn khó nữa?"


.

Bình Luận (0)
Comment