Chiến Thần Ở Rể

Chương 639


Sau khi Dương Thanh đưa Tần Thanh Tâm vào, buổi đấu giá cũng chuẩn bị bắt đầu, người chủ trì đấu giá đã lên sân khấu.


“Cậu Thanh, ở bên này!”
Lạc Bân vẫy tay với Dương Thanh.


“Chào cô Tâm!”
Khi Dương Thanh và Tần Thanh Tâm tới gần, Lạc Bân vội vàng cung kính chào hỏi.


Tần Thanh Tâm khẽ gật đầu: “Chào sếp Lạc!”
Tần Thanh Tâm không khỏi cảm thán, hồi Dương Thanh mới trở về Giang Hải, nhà họ Tần đã tốn rất nhiều công sức để tạo dựng quan hệ với Lạc Bân mà vẫn không thành công.


Giờ đây, Lạc Bân lại cung kính với cô như thế.


Cô đương nhiên biết rõ, tất cả đều nhờ người đàn ông bên cạnh mình.


Lúc này, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!
“Xin chào các vị khách quý, tôi là người chủ trì của buổi đấu giá ngày hôm nay…”
Người chủ trì đấu giá tự giới thiệu rồi mới bắt đầu nói cụ thể về mảnh đất đầu tiên.


“Em đến để đấu giá à?”
Dương Thanh nhỏ giọng hỏi.

Lúc trước ở ngoài cổng, Tần Thanh Tâm bị Lưu Điềm chê cười cũng là vì cô muốn tham gia buổi đấu giá nhưng không có vé mời.


Tần Thanh Tâm gật đầu đáp: “Em định dời trụ sở chính của tập đoàn Tam Hòa về Yến Đô nên muốn mua một miếng đất, coi như bước đầu tiến quân vào thị trường Yến Đô”.


Tập đoàn Tam Hòa vốn hoạt động trong lĩnh vực bất động sản.

Tần Thanh Tâm muốn tiến quân vào Yến Đô đúng là cần phải chuẩn bị sẵn sàng.


Dương Thanh khẽ gật đầu: “Anh đang có dự án lớn ở ngoại ô phía Nam.

Em có thể chọn mảnh số 8 ở gần ngoại ô phía Nam nhất”.


Dương Thanh đã xác định phải xây một tòa cao ốc trên mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia nên biết tương lai, đất ở khu vực lân cận sẽ rất đắt giá.



Tần Thanh Tâm nhìn Dương Thanh, đương nhiên hiểu ý anh, gật đầu đáp lại.


“Tiếp theo sẽ đấu giá mảnh đất số 8, giá khởi điểm là ba trăm triệu.

Bắt đầu đấu giá!”
Người chủ trì đấu giá nhanh chóng bắt đầu cuộc đấu giá mảnh đất số 8.


“Ba trăm năm mươi triệu!”
Người chủ trì vừa dứt lời đã có người báo giá.


“Bốn trăm triệu!”
Ngay sau đó lại có người báo giá.


Tần Thanh Tâm cứ tưởng mảnh đất có giá khởi điểm ba trăm triệu này sẽ lên tới năm trăm triệu là cùng.

Nào ngờ chỉ vẻn vẹn hai lần báo giá đã tăng lên một trăm triệu.


“Bốn trăm mười triệu!”
“Bốn trăm ba mươi triệu!”

“Bốn trăm bảy mươi triệu!”
Sau khi lên bốn trăm triệu, số người tham gia đấu giá đã ít đi rất nhiều.


Khi có người ra giá bốn trăm bảy mươi triệu, không còn ai lên tiếng nữa.

Rõ ràng với nhiều người, mức giá này đã tới cực hạn, còn tăng thêm sẽ khó kiếm lợi nhuận cao.


“Tập đoàn Tống Thị ra giá bốn trăm bảy mươi triệu.

Xin hỏi còn ai muốn ra giá không ạ?”
Người chủ trì đấu giá lớn tiếng hỏi.


Rất nhiều người nghe thấy hai chữ Tống Thị đã từ bỏ.


Tập đoàn Tống Thị là sản nghiệp của nhà họ Tống, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.



Ai dám tranh với bọn họ?
“Bốn trăm bảy mươi triệu lần một!”
“Bốn trăm bảy mươi triệu lần hai!”
“Bốn trăm bảy mươi triệu…!”
Người chủ trì giơ cao búa chuẩn bị gõ xuống.


“Bốn trăm bảy mươi lăm triệu!”
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Thanh Tâm cắn răng tham gia đấu giá.


Ở Giang Hải tập đoàn Tam Hòa là doanh nghiệp có tiếng nhưng ở Yến Đô chỉ là một công ty nhỏ bé.


Bốn trăm triệu đã là cực hạn của tập đoàn Tam Hòa, bây giờ báo giá nhiều hơn chỉ có thể vay Dương Thanh.


Nếu Dương Thanh không ám chỉ trước khu đất phía Nam sẽ rất phát triển, Tần Thanh Tâm sẽ không đấu giá miếng đất này.


“Cô gái xinh đẹp này trông rất lạ mặt, không biết là người nhà nào?”
Người trẻ tuổi vừa báo giá nhìn thấy Tần Thanh Tâm liền híp mắt hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ khác lạ.


Tần Thanh Tâm lạnh nhạt nói: “Tôi là ai liên quan gì đến việc đấu giá?”
Nghe vậy, người trẻ tuổi cũng không tức giận, tươi cười chủ động giới thiệu: “Tôi tên là Tống Hoa Nghĩa, người của nhà họ Tống ở Yến Đô.

Tôi nhất định phải có được mảnh đất này, không biết cô có thể nhường lại được không?”
Với thân phận và địa vị của nhà họ Tống, dù làm chậm trễ quá trình đấu giá cũng không ai dám nói gì.


Dương Thanh nhíu mày, hôm nay gặp phải hơi nhiều phiền phức.


Anh đang muốn bồi dưỡng Tần Thanh Tâm.

Khi cô chưa gặp nguy hiểm, anh sẽ không ra mặt.


“Không thể!”
Tần Thanh Tâm lạnh lùng nói.

Đây mới là phong cách làm việc của cô, tổng giám đốc xinh đẹp lạnh lùng.



“Đã vậy, tôi chỉ có thể tranh với người đẹp, mong người đẹp đừng trách!”
Tống Hoa Nghĩa cười nói, tiếp tục báo giá: “Năm trăm triệu!”
Nghe thấy đối phương báo năm triệu, sắc mặt Tần Thanh Tâm trở nên tái nhợt.


Giá cô tự giới hạn chính là năm trăm triệu.


Bây giờ lại bị Tống Hoa Nghĩa tăng một phát lên năm trăm triệu.


Người chủ trì đấu giá vô cùng kích động.

Miếng đất vốn chỉ đáng giá bốn trăm triệu lại đấu giá được năm trăm triệu, vượt qua giá trị thực của nó, ông ta sẽ được thưởng.


“Tập đoàn Tống Thị báo giá năm trăm triệu!”
“Còn ai muốn tiếp tục đấu giá nữa không?”
Người chủ trì sắp kích động phát điên rồi.

Giá hiện tại đã lớn hơn giá trị thực một trăm triệu.


“Tiếp tục đi!”
Thấy Tần Thanh Tâm do dự, Dương Thanh nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.


Chỉ cần tòa Thành Cửu Châu được xây dựng ở ngoại ô phía Nam, đừng nói là năm trăm triệu, dù có mất hai tỷ để mua mảnh đất này cũng có thể kiếm được món hời.


Tòa Thành Cửu Châu trong kế hoạch của Lạc Bân là một dự án khổng lồ.

Tuy Dương Thanh không có tài năng kinh doanh nhưng vẫn cảm nhận được giá trị của dự án này.


Khu ngoại ô phía Nam kia tạm thời vẫn còn hoang vu, nhưng cũng chỉ là tạm thời.


Tần Thanh Tâm sửng sốt, trông thấy sự khích lệ trong ánh mắt Dương Thanh, rốt cuộc quyết tâm báo giá tiếp: “Sáu trăm triệu!”
Mảnh đất có giá khởi điểm ba trăm triệu lúc này đang tăng lên gấp đôi.

Mọi người đều sợ ngây người.


Đến cả Tống Hoa Nghĩa cũng khá ngạc nhiên.

Năm trăm triệu cũng là mức giá hắn ta tự giới hạn.


Thấy Tần Thanh Tâm do dự, hắn ta cứ tưởng cô sẽ bỏ cuộc.


“Sao người đẹp phải làm vậy?”
Tống Hoa Nghĩ vẫn duy trì bộ dạng lịch sự, cười nói: “Giá trị lớn nhất của mảnh đất kia cũng chỉ tới sáu trăm triệu.


Cô dùng sáu trăm triệu mua nó về không đáng chút nào”.


Tần Thanh Tâm lạnh lùng đáp: “Cảm ơn đã nhắc nhở!”
Người chủ trì đấu giá nhìn Tống Hoa Nghĩa, thấy hắn ta giơ tay cười nói: “Người đẹp kia muốn mảnh đất này như vậy, tôi nhường cho cô ấy là được.

Tôi từ bỏ!”
Vốn chỉ còn Tống Hoa Nghĩa và Tần Thanh Tâm tranh giành mảnh đất số 8, bây giờ hắn ta từ bỏ, mảnh đất này đương nhiên thuộc về cô.


“Chúc mừng cô gái xinh đẹp kia thành công mua được mảnh đất số 8!”
Người chủ trì giải quyết dứt khoát, kích động nói.


“Chồng ơi, liệu em có xốc nổi quá không?”
Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra.

Tần Thanh Tâm nhỏ giọng hỏi.


Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: “Thương trường như chiến trường.

Mới bắt đầu đấu giá ít nhất cũng phải tăng lên chục triệu, em lại chỉ tăng năm triệu, khí thế đã thua kém người ta rồi”.


“Như vậy sẽ bị người ta nhìn ra được nền tảng của em không đủ nên mới tăng liền hai mươi lăm triệu để hù dọa em”.


“Vừa rồi lúc đối phương báo giá năm trăm triệu, em cũng định từ bỏ phải không?”
Dương Thanh hỏi.


Tần Thanh Tâm ngượng ngùng gật đầu: “Năm trăm triệu là cực hạn của em”.


Dương Thanh tiếp tục phân tích: “Sau đó em tăng thêm một trăm triệu đúng là hơi xốc nổi.

Trước đó người nhà họ Tống kia chỉ đang thăm dò em, kỳ thực khi hắn ta báo giá năm trăm triệu cũng đã là mức giá cuối cùng.

Nếu anh đoán không lầm, cùng lắm tăng thêm năm mươi triệu nữa là em có thể mua được mảnh đất số 8”.


Nghe vậy, Tần Thanh Tâm tự trách nói: “Đều tại em lãng phí mất năm mươi triệu.

Nhưng anh yên tâm, đợi đến khi công ty có lợi nhuận, em sẽ lập tức trả lại cho anh”.


Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Của anh chính là của em, sao em phải phân chia rạch ròi như vậy? Hơn nữa, dù em không cần tiền của anh thì cứ coi như vay của anh, chẳng lẽ không tốt sao?”
Dương Thanh không ngờ lần này Tần Thanh Tâm lại gật đầu đáp: “Chồng, em biết rồi.

Lúc trước là em cố chấp, chỉ muốn dựa vào sức mình, sau này sẽ không vậy nữa”.


- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment